Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/177

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 175 —

Ngày hôm sau Lê-nương lại viết thư hẹn Mộng-Hà lại chơi. Mộng-Hà theo lời. Lần này là lần thứ hai mà hai người được họp mặt nhau. Khi họp mặt lần trước, nàng đã có nói việc ngày nay chỉ có thể một lần, chứ không có thể hai lần, nay cớ vì sao chợt lại có sự hẹn hò ấy? Bởi vì nàng bất-đắc-dĩ lắm, muốn lại được một phen gặp mặt để giãi bày gan ruột, cởi bỏ nghi ngờ. Hai bên chỉ vì hiểu lầm nhau mà một người thì chém đứt tơ-tình, một người thì rạch tung máu nóng, diễn ra những tấn kịch thảm-thiết ly-kỳ; cái tình-tứ khúc-chiết chiền-miền, không phải ngòi bút tờ giấy có thể giãi bày ra muôn một. Chim xanh tệ quá, vẫn hay quen thói ngoa truyền, vầng đỏ lận rồi, âu phải hẹn kỳ hảo hội, Hai người gặp nhau, chuyện trò nhiều lắm, nhưng chẳng qua cũng như lần trước, hai bên đều lấy lời ôn-tồn mà hòa giải, vậy cũng không cần phải thuật lại thêm thừa. Duy bấy giờ Mộng-Hà có làm 6 bài thơ, vậy xin lục ra sau này:

I. — Tờ-mờ lối hẻm bước loanh-quanh,
       Mỗi bước đè sương mỗi giật mình;
       Tý-tách đồng-hồ đêm sắp nửa,
       Trăng tàn một mảnh bóng chênh-chênh.

II. — Hành-lang quanh-quất dẫy tường bao,
        Lối cũ lần đi bước thấp cao;
        Bước đến bên thềm nhìn nhận lại,
        Ngại-ngần chưa dám đẩy song vào.

III. — Ngày ngày cất bút nhọc hồn thơ,
         Tâm sự này đây tỏ rõ chưa?
         Trước mắt rầy xin thương xót lấy,
         Gặp nhau chưa biết lại bao giờ.

IV. — Tang hải bàn chi cuộc chuyển-vần,
          Nguyện xin kiếp kiếp được tương-thân;
          Nguồn đào giữ kín mầu xuân sắc,
          Đừng để hoa bay lạc xuống trần.