Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/178

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 176 —

V. — Oan-nghiệt tiền-sinh những thế nào?
         Sinh ra cái kiếp lệ tuôn rào;
         Gặp nhau buổi trước sao không sớm,
         Một cuộc cờ tàn thu nhặt sao?

VI. — Cầm tay thề dắt xuống hoàng-tuyền,
          Đến chết theo nhau mới thỏa nguyền;
          Quỷ bệnh ma sầu năng quấy nhiễu,
          Sống còn thôi cũng chẳng bao miên.

CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI NHĂM
Tin ốm

Trước hoa đầm lệ, dưới sáp thề lòng, vội-vã người về, ngậm-ngùi kẻ ở. Mộng-Hà từ biệt ra rồi, Lê-nương còn ngồi một mình đối ngọn đèn tàn, nghĩ câu chuyện trước; xa nghe tiếng mõ ngoài tường, dục người trướng gấm đẩy gạt bóng trăng trước cửa, khép cánh song the. Song người đi tình vẫn quanh đây, sầu tuôn tựa suối, mắt cay như gừng. Tung chăn trỗi dậy, tựa án ngồi rù, nhìn vào những mảnh giấy biên thơ của Mộng-Hà, dấu mực hãy còn chưa ráo. Ngâm-nga một lượt, khêu động niềm thương, đối bóng ngẩn-ngơ, ôm lòng trằn-trọc, liền cầm bút tục 6 bài rằng:

I. — Trao thư mấy độ lỗi chim xanh,
       Khổ não vì chưng một mối tình;
       Tâm sự còn nhiều khôn giãi hết,
       Gặp nhau ngồi nhẫn lúc tàn canh.

II. — Gỡ sao ra được mối tơ tằm,
        Nghĩ nỗi đường xa những khóc thầm.
        Vàng úa lá thu thân yếu-ớt,
        Chắc gì dai-dẳng một đôi năm.

IV. — Mệnh bạc mong chi được thọ tràng,
          Đẹp đôi ghen với cập uyên-ương;
          Thương cho tổn biết bao tâm não,
          Mua được ngày nay khóc mấy trường.