Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/185

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 183 —

Giang hồ mái tóc điểm hơi sương,
Gượng-gạo cho qua kiếp đoạn-trường;
Tình nọ đã nên duyên vấn-vít,
Sầu kia còn nặng nợ đa-mang;
Chênh-vênh trăng nước chia đôi mảnh,
Mù-mịt mây trời cách một phương;
Đôi ngả người xa chung cảnh ấy:
Nương song khóc ngấm lệ muôn hàng.

Tiên thơ xếp đống, sứ nhạn tuyệt mù, muốn gửi người xa, khôn tìm lối tiện. Bởi vì bấy giờ Lê-nương đương nằm trên giường bệnh, nếu mình do trạm gửi thơ đến thì mong chi thẳng tới trang-đài! Lỡ ra bị người khác dòm thấy cái bí-mật ở trong, họ sẽ vin lấy mà cho là cái duyên cớ Lê-nương phải ốm, thì nàng biết nói làm sao được. Như vậy là mình muốn yên-ủy lại thành ra làm khổ cho nàng. Huống chi lời thơ lại đều là những giọng thương tâm chứ không phải là lời thăm bệnh, nàng đương cơn bệnh khổ, sao nên đem những lời sầu giọng thảm ấy, để làm cho thuốc thêm mùi đắng, gối đầm giọt châu. Nghĩ đến như thế, chàng lại gác bút ngừng thơ, không viết một chữ nào đáp phúc. Chỉ đem bức thư của Lê-nương mà đọc đi đọc lại, có lúc đập bàn vùng dậy, ngửa cổ kêu trời, có khi suốt buổi ngồi rù, chẳng cười không nói, điên chẳng phải ốm cũng chẳng phải, người nhà đều không hiểu duyên cớ làm sao. Luôn thế 3 ngày, chàng không một khắc nào quên nàng, những mong bạn vàng mạnh giỏi, chóng được tin tốt đưa sang, để yên-úy cho mình trong cơn sầu muộn. Hay đâu mộc bút khoe xuân, ngòi viết đề-hồng vừa dạm thử, Lê-hoa chôn nguyệt, bức thư phi-bạch vụt đưa sang. Vừa khi nguyên-đán tiết lành, gặp khoảng trời tình tin dữ. Pháo ran khắp đất, chẳng báo bình an; bùa rán đầy nhà, không trừ tai ách. Than ôi Lê-nương chết mất rồi!

Lê-nương chết rồi! Kẻ viết đến đây cần phải thuật rõ bệnh tình trước khi nàng chết và thảm trạng trong khi nàng chết. Song đến lúc này, kẻ viết cũng không nỡ đang tay hạ bút, viết chưa thành chữ mà giọt châu đã thấm khắp tờ hoa; bởi vì cái tình-trạng ấy là cái tình-trạng chí thảm ở nhân-gian