Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/195

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 193 —

may ra sau khi đã chết, nhân em ghét giận mà hoặc có tiêu giảm đi được ít nào. Vì thế chị rất mong rằng em sẽ giận chị.

« Việc này, đối với chị thật là cái ô-điểm một đời, cũng là cái nghiệt duyên kiếp trước; chị tuy đến chết, cũng không hối-hận chút nào. Sở-dĩ phải đem việc này mà kể với em là vì chị lấy cái ý riêng của mình mà cướp cái tự-do của em, cưỡng em vào cái bước khó kham, đó thật là cái chỗ chị phụ em đó. Đến nay nghĩ lại thực lấy làm bứt-dứt vô cùng. Song đương lúc ban đầu thì chị làm thế chẳng qua cũng chỉ vì yêu em, không ngờ vì yêu em mà lại thành ra phụ em, đó là điều mà chị thực không kịp liệu. Chị nay xin lấy một cái chết để đền lại em và chuộc tội của chị, chị chết thì cái hạnh-phúc của em sẽ được bảo toàn. Em ơi, một chút lòng này, may ra hoặc được em kiến lượng cho chăng.

« Chị viết đến đây, lòng chị rất là đau đớn, không thể thành chữ được nữa, phải ném bút nằm phục xuống gối lúc lâu mới lại ngóc dậy viết nối. Chị chết đã chỉ trong sớm tối, không nhân lúc này mà đem hết tâm sự bày tỏ cho em biết thì sao kịp được, cho nên phải gượng bệnh mà viết; khi em xem thư cũng nên lượng biết là chị khổ thế nào. Em ơi, chị vốn cầu chết chứ không phải là ốm, vậy mà người nhà lại còn cứ đem thuốc thang để làm khổ chị, tựa-hồ như cho là cái khổ chị chịu hãy còn chưa đủ, chị không thể nói, nhưng trong lòng thực lại càng đau khổ vô cùng. Em thấy chị ốm, chăm nom hết sức, ngày đêm không dời ra lúc nào, chị thực rất cảm tấm lòng của em, mà thẹn mình không có phúc để được hưởng thụ cái thâm tình ấy. Chị muốn nói chuyện với em mà chưa dám nói, lòng chị đau khổ càng đến cực-điểm. Chị vì muốn báo đền em lại thành ra lụy em, tội của chị hầu nhân thế mà càng thêm nặng. Trước mắt đầy những sự khổ não như thế, thân chị lại càng không thể hoãn chết được ngày nào nữa, mà bức thư này lại càng không thể không nhân trước lúc chưa chết mà nhịn đau gượng viết, rồi sẽ nhắm mắt để chờ giờ.

« Chị tuổi chưa bao, chẳng may góa sớm, phòng không chiếc bóng, rũ sạch lòng trần, một mối tơ tình, sớm đã theo ngọn gió