Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/209

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 207 —

Tôi đương muốn tìm cho biết cái kết-quả của Quân-Thiến mà chưa biết hỏi han vào đâu được. Cái tin chết của Mộng-Hà tôi vì tình cờ mà được biết. Chẳng hay Quân-Thiến đã theo hai người về chín suối hay hãy còn lay-lứt ở nhân-gian? Không những duyệt-giả mịt-mờ không biết mà thôi, chính ký-giả lúc này cũng vẫn mịt-mờ không biết tăm hơi gì cả. Ký-giả bèn muốn lên trời biếc tìm bà Nguyệt-Lão, nhờ xem quyển sổ nhân-duyên, lại xuống suối vàng hỏi cụ Diêm-La, mượn ngó tờ biên sinh tử. Đương lúc loanh-quanh nghĩ ngợi thì quyển sách nhỏ ấy tựa như bảo tôi rằng: « Tin tức người ấy cứ tìm ở trong này sẽ biết, lọ là phải tìm đâu xa. » Tôi bèn xem đến cuối quyển sách nhỏ này thì thấy có một đoạn biên ghi rất lạ.

Đoạn biên ghi lạ lùng ấy, trên đề tháng ngày, dưới kể sự thực, nhưng đầu cuối đều không rõ, trông vào khiến người ù-tịt không biết là của ai. Nhưng nhìn kỹ xem thì có mấy chữ chiếu thẳng vào trong rèm mắt của tôi, là chữ « Mộng-Hà », chữ « Lê-nương », tôi bèn sực nghĩ ngay ra thở dài mà rằng: « Ôi! Quân-Thiến chết thật rồi! » Đây chẳng phải là một vở nhật-ký trong khi ốm của nàng đó dư! Vở nhật-ký này lời nói thảm thê khiến người không thể đọc hết được. Tôi cũng không rồi xem kỹ, chỉ xem ngày tháng thì khởi từ ngày mồng 5 tháng sáu năm Canh-tuất mà đến ngày 14 thì ngừng. Bắt đầu của vở nhật-ký thì nói về khi Quân-Thiến mới đau, cuối cùng của vở nhật-ký thì nói về khi Quân-Thiến gần chết. Mà vở nhật-ký ấy ở tay Mộng-Hà giữ, vậy chắc sau khi Quân-Thiến chết, Mộng-Hà có lại đến chốn ấy mà thu nhặt hương rơi phấn vãi. Điều đó tuy là tôi đoán phỏng mà thôi, nhưng so với sự thực thì chắc là cũng đúng. Song cái tình-hình trong khi Quân-Thiến thế nào? trạng-huống sau khi Quân-Thiến chết làm sao? Ký-giả chưa được biết tường thì hạ bút làm sao cho được! Vậy xin đem vở nhật-ký ấy giới-thiệu với các ngài duyệt-giả nên chăng?

« Ngày mồng 5 tháng sáu.— Từ sau khi chị Lê chết, ta thường hốt hoảng tựa như mất cái gì. Ta xót chị Lê. Ta xót chị Lê vì ta mà chết. Ta không chết thì không lấy gì tạ lại được với chị Lê. Nay quả đã ốm đó. Sự ốm này ta cũng không biết vì sao mà ốm. Nhưng người ta ít ai không ốm