Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/211

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 209 —

chẳng những không dám oán chị mà vả cũng không dám oán Mộng-Hà. Mộng-Hà chẳng qua cũng là vì tình nó giầy đạp, mà không thể tự-chủ được mình; chị Lê chết, chưa biết là chàng đã thương xót đến thế nào vậy! Phiền-não có tìm ai, ai tự tìm phiền-não, Ôi! tu là cỗi phúc, tình là dây oan!

« Ngày mồng 7.— Ta ốm đến hôm nay đã là 5 ngày. Ta ốm về bệnh gì? Bệnh không có tên. Mà mình gầy hom-hem tựa như quỷ đói. Những người ốm lâu cũng không mấy ai có cái hình trạng như thế. Ta tự biết mình là không còn sống được nữa rồi. Sáng hôm nay gượng dậy đứng tựa cửa sổ, hút thở lấy cái không-khí mới, trong ngực tựa như thấy nở-nang dễ chịu. Song mình yếu không đứng lâu được, lảo-lướt tựa như cây liễu ở trước gió, lại phải vội bước lên giường nằm. Đưa mắt trông ra bốn bề, thì trên đài gương bụi đã phủ đầy; vì từ trước khi ta chưa ốm, cũng đã lâu không nhìn gương mà tô-điểm dung-nhan. Cái dung-nhan ngày nay không biết là đã tiều-tụy đến thế nào, e rằng đã không thể cùng được với cái hoa vàng ngoài rèm mà so bì gầy béo nữa. Mỹ-nhân hay yêu gương là yêu vì cái bóng của mình. Ta đây không phải mỹ-nhân, vả là người đã sắp chết rồi, vậy gương ấy không còn là vật yêu của ta. Ta cũng không muốn lại trông thấy bóng của ta, khiến ta lại động mối thương tâm mà lòng ta càng thêm đau xót.

« Ngày mồng 8 — Đêm qua ta hơi cảm lạnh, mà bệnh tiến-bộ càng chóng quá, sốt rét sốt nóng nổi lên rất dữ, mê-man không còn biết gì. Buổi chiều cơn sốt bớt đi, người mới tỉnh-táo. Cha già sai mời thầy thuốc đến xem bệnh bốc thuốc, người nhà nấu thuốc xong đưa lên, ta nhân lúc vắng đổ đi mà không uống. Đêm được ngủ yên, không đến nỗi khổ.

« Ngày mồng 9 — Buổi sớm vừa sốt rét vừa sốt nóng, đầu nặng trầm-trầm, mồ-hôi như tắm. Ta nhớ chị Lê quá! Chị Lê khéo ốm, chưa phải nếm nhiều cái huống-vị đau-đớn, liền đã thoát ly cõi bệnh, nhắm mắt qua đời. Nay ta muốn chết, lại phải trải qua mọi nỗi thống khổ trong khi ốm; một cái chết mà cũng có những cái giai-cấp cần phải đi qua như thế ư? Cái chết ta có sợ gì đâu, nhưng những nỗi thống khổ trong khi ốm ngày tệ một ngày, ta thực không có năng lực mà chịu nổi. Chị ơi, hồn