Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/212

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 210 —

chị khôn thiêng xin xét lòng em và giúp sức cho linh-hồn của em cùng đánh nhau với cái khu xác.

« Ngày mồng 10 — Thương thay đứa trẻ mồ-côi không có mẹ này! Người ta ai không có cha mẹ? cha mẹ ai không yêu con cái? Song tấm lòng của mẹ yêu con thường thường là mặn-mà hơn cha. Chả may người mẹ yêu ta bỏ ta mà đi đã bảy năm rồi! Vò-võ chiếc thân, nương nhờ anh chị. Không ngờ trời hại nhà ta, anh ta lại giữa đường mất sớm. Trước kia anh ta yêu ta thực không khác gì mẹ ta. Mẹ ta mất đi thì yêu ta có cha có anh và có chị. Anh ta lại mất thì người yêu ta đã vắng ngắt còn chẳng bao lăm. Không ngờ lòng trời ác-nghiệt, còn định cướp cho kỳ hết cả những người yêu ta, làm cho ta ở trên thế-gian, không còn có cái sinh-thú gì nữa. Không bao lâu mà một người chị dâu thân yêu ta như chị em ruột, ở với nhau đã mấy năm trời, cũng lại theo mẹ theo anh ta về nơi chín suối, mà vui cuộc đoàn-viên. Ngày nay ta ốm nằm đây, trước mắt không còn có ai là người yên-úy cho ta; trong cái phòng sâu hỏm tối mò, hầu đến một ngày không có ai qua lại. Ví nếu mẹ và anh chị ta trong ba người ấy còn được một người ở lại thì cảnh ta đâu đến phải hưu-quạnh thế này! Ta ở vào cái cảnh vạn phần khó kham, dù muốn không chết cũng không thể nào được. Mà ta nghĩ đến mẹ mất của ta, ta lại nghĩ đến cha còn của ta. Cha ta già rồi, trong mười năm nay, tang ma nối tiếp, nhà cửa quạnh-hưu, lòng già đã bao phen khổ não. Nếu ta mà lại chết thì tiến ngọt dâng bùi, quạt nồng đắp lạnh, việc thần-hôn trông cạy vào ai? Giò đuốc lập-lòe, tình-cảnh ấy thực không nỡ nói. Ta nghĩ đến như thế mà ta lại mong cho bệnh ta không đến nỗi chết, để ta được thờ phụng cha ta cho trọn tuổi già. Thế nhưng thân hình héo-hắt, sớm chẳng chắc chiều, thì sự mong ước ấy chắc gì thỏa được! Thương thay cha ta tuổi già, còn chút con gái lại sắp phải đem chôn bỏ nốt! Xin cha cũng lượng tình tha-thứ, vì sức con không thể tranh lại được với mệnh của con.

« Ngày 11 — Thầy thuốc lại đến. Ta cảm lòng cha già bèn cũng uống thuốc ít nhiều, nhưng tuyệt không công hiệu gì cả. Cha già biết ta bệnh cấp, sai người trông nom luôn; ngài lại