Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/213

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 211 —

thường lấy tay sờ vào trán ta để xem nóng lạnh thế nào, sắc mặt rất có vẻ lo sợ. Ta trông thấy cha ta như thế, lòng ta càng đau.

« Ngày 12 — Ngày hôm nay ta không thể gượng dậy được nữa. Trong lúc mê-mệt động nhắm mắt lại là trông thấy chị Lê; có lẽ vì tưởng nhớ khiến nên hoặc tinh thành kết nên như thế chăng? Mù-mịt suối vàng hình như chị ta đợi ta đã lâu rồi đó. Kỳ về của ta đã chẳng còn cách bao xa nữa, ta rất mong Mộng-Hà đến để ta tỏ bày chung-khúc thì ta mới nhắm mắt được yên. Ta cùng chàng tuy không phải vợ chồng về đàng tinh-thần, nhưng đã là vợ chồng về đàng danh-nghĩa. Ta bất tình không yêu chàng, mà chàng cũng vị tất đã yêu ta, nhưng ta biết tấm lòng của chàng chưa từng không thương ta tiếc ta. Ta nay mong chàng đến, nhưng chàng biết đâu ta ốm mà đến; dù chàng có biết ta ốm, nhưng chắc chàng cũng lờ đi mà chẳng đến chi. Ta chẳng bao lâu sẽ chết, sau khi ta chết, không biết chàng sẽ phát sinh một mối cảm-tình thế nào, ta đã không kịp biết. Nhưng ta lấy ý mà đoán thì chắc chàng cũng không thừa nước mắt mà khóc một người vợ chưa cưới làm gì. Ta bất-đắc-dĩ bỏ chàng mà đi, chàng biết tin thì cũng nên lượng cho ta, là ta vì tấm tình đối với chị dâu mà phải chết vậy.

« Ngày 13. — Ta ốm vào dịp nắng lớn mà cũng biết là khí-hậu nóng nực. Ta vốn sợ nóng, vậy mà nay nằm đắp một cái chăn lớn vẫn hiềm còn lạnh, tay sờ lên ngực, chỉ thấy có một đường hơi âm-ấm, nghĩ mình đã thành một con tằm nằm cứng ở trong chiếc kén rồi. Thầy thuốc lại thăm, thăm xong, mặt có vẻ khó, trù-trừ một lúc mới viết thành một cái đơn, thì-thào bảo bọn thị-tỳ không biết là bảo gì, nhưng có thể quyết không phải là những lời tốt. Ngày hôm nay cha già ngồi luôn bên mình ta, gạt lệ bảo ta rằng: « Con đã thất sắc lắm rồi! Vì sao mà bệnh đến nỗi thế? » Ta không nói gì. Nước mắt từ bên gối ròng-ròng chảy ra, thấm ướt cả áo của cha già ta. Đau đớn thay lòng ta, thực không thể nào bày tỏ ra với cha ta được.

« Ngày 14 — Ta ốm nặng lắm, một giọt nước cũng không uống được vào miệng, chân tay tê dại, dần thấy mất cả tri-giác, cổ