Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/22

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 20 —

quyến-luyến thành ra say mê. Chợt đâu ngoài song tiếng khóc, trong nguyệt bóng người, Tiên-nữ xuống trần, Hằng-nga lạc bước, bóng hồng thấp-thoáng, cánh én tịt mù, Mộng-Hà đoán chắc là Lê-nương không còn ai nữa. Nhân-quả ba sinh, đêm nay gặp gỡ, lạnh lùng một nấm, kiếp khác mơ-hồ. Gạt lệ trong sương, mối hận đa mang bởi đó, thề lòng dưới nguyệt, dây tình vướng vít từ đây. Mộng-Hà từ nay đã không có thì giờ thương đến hoa Lê, mà còn thương mợ Lê kia vậy.

Bóng người cao thấp, tiếng học nhỏ to. Mộng-Hà mỗi tối dạy Bằng-lang hai tiếng đồng-hồ; cứ chuông đánh chín giờ thì sai thằng nhỏ ẵm về phòng, không muốn để đứa trẻ phải ngồi lâu mỏi-mệt. Bằng-lang mỗi khi về, Lệ-nương lại âu-yếm hỏi: Hôm nay con học được mấy chữ? Thầy có yêu con không? Thầy làm gì? xem sách hay là viết? đợi con trả lời xong rồi mới khoan-thai cởi áo tháo giầy cho, nhắc đặt lên giường, buông màn ru ngủ. Chao ôi, con côi mẹ góa, trăng lạnh phòng thu, hồ dễ đã đi nằm ngay được, nàng lại ngồi dưới đèn chỉ kim khâu vá, để cho khuây-khỏa khắc canh dài. Bằng-lang thì đặt mình xuống là thin-thít ngủ ngay, có lúc lại lảm-nhảm nói mê, gọi mẹ sao không đi ngủ. Nàng nghe con gọi nhiều khi trạnh lòng thương cảm, khôn ngăn được dòng lệ tuôn rào.

Một buổi tối, Bằng-lang đi học về hớn-hở nói với mẹ rằng: « Mợ ơi, thầy yêu con lắm! Thầy để con lên gối, bế con vào lòng, cầm tay con, hôn má con, cười hỏi con rằng: Bằng-lang! con có thể dời lòng mẹ mà đến ngủ đây với thầy cho vui không? Thầy nằm một mình buồn lắm, không sao ngủ được. » Lê-nương nghe Bằng-lang nói, bể óc cùng bể hận đều sôi, tro lòng với tro tình cùng nóng, thở dài không đáp, nước mắt rưng-rưng. Nghĩ thầm đời nay, lòng người khỏng-khảnh, thói đời bạc đen, mẹ góa con côi, ai người thương đoái. Thế mà người này lại chăm-chút yêu thương con ta đến thế, thật là một tấm can-trường hiếm có ở đời nay. Từ đó Lê-nương lòng riêng không những là kính mộ Mộng-Hà lại còn cảm-kích muôn phần, có lúc phải ứa dòng nước mắt.

Hoa tô mặt gấm, tuyết phủ trên băng, ấm lạnh thói đời, đâu mà chẳng thế. Người ta không may phải xa cách quê hương, bơ-