Trang:Ngoc le hon, Ngo Van Trien dich 1930.pdf/45

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 43 —

VII. — Dịp cầu đưa khách biết bao quên,
           Bể rộng trời cao tiếp một miền;
           Ngày tối đầy thành cơn gió thổi;
           Mong anh trên bể được bình yên.

VIII. — Nước non bao bọc mấy gian nhà,
            Rừng suối ham vui cảnh đặm-đà;
            Anh vắng còn tôi trong cảnh ấy,
            Dung-hồ trăng gió bận vì ta.

Thạch-Si đọc xong tạ Mộng-Hà rằng: « Anh có lòng yêu tặng cho, khiến tôi vừa cảm lại vừa thẹn. Tôi muốn họa lại mấy bài để đáp lại cái nhã-ý ấy, nhưng vì lúc này trong lòng bối-rối, một chữ khó thành. Vậy về sau có rỗi sẽ họa gửi về anh coi vậy ». Mộng-Hà nói: « Viết nhăng mấy bài chẳng qua để tỏ tấm lòng của tôi, thẹn chưa xứng đáng là những lời thơ tiễn bạn, mong anh hiểu ý mà đừng chấp lời đã là may lắm, chứ nhọc lòng họa lại làm gì! Cổ-nhân có câu: « Ngồi rốn còn hơn sau viết thư »; lúc này một khắc nghìn vàng, ta sao nên ngồi xuông phí quá! » Hai người lại rót rượu uống tràn, mãi đến lúc canh tàn đèn lụn, gà gáy trăng mờ, thằng bồi đã quẩy níp đứng chờ, chú lái đã cởi thuyền ngồi đợi, Thạch-Si mới về nhà từ-biệt cha mẹ rồi lại ra từ biệt Mộng-Hà để xuống thuyền. Bấy giờ bóng sáng lờ-mờ, đường đi còn vắng, tiếng chim dục khách, ngọn cỏ đưa người: một người đứng trên bờ, một người đứng đầu thuyền, cùng chắp tay trân-trọng chào nhau mà đi. Mông-mênh mặt nước, thăm-thẳm con buồm, Mộng-Hà đứng bên sông thơ-thẩn hồi lâu rồi mới ngậm-ngùi trở lại.

CHƯƠNG THỨ BẢY
Quá say

Đèn tàn chén cạn, kẻ ở người đi, Thạch-Si đi rồi, Mộng-Hà càng buồn tuy không nặng lòng nhớ mong, sao khỏi xót mình trơ-trọi. Huống chi cánh hồng thuận gió, trông ai mà lại thẹn cùng ai; cái én lạc đàn, nghĩ phận lại càng đau với phận; người sao tươi-tỉnh, mình những âu-sầu; lạc phách mười năm, tấm thân