ngồi hai rẫy ghế hai bên, rồi đến Phó-bảng Long và mấy viên cử-nhân võ.
Rụt-rè, Lê-trinh hỏi Hoàng-diệu:
— Cụ lớn cho gọi chúng tôi đến đây, chắc có việc gì quan-hệ?
Hoàng-diệu cau mặt mà rằng:
— Quan lớn không biết là việc gì sao? Chiến-thuyền của người Phú-lãng-sa hiện đã đóng ở đồn Thủy, tôi chắc nay mai thế nào họ cũng đánh vào thành này, vì họ muốn lấy Bắc-kỳ đã lâu, Hà-nội là nơi trọng-yếu của xứ Bắc-hà, tất-nhiên họ phải đánh trước. Vậy các quan có phương-kế gì đối-phó với họ hay không?
Trần-bình-tri nói:
— Tôi tưởng việc này hãy nên phi-tấu về triều xem ý đức Hoàng-thượng ra sao.
Phó-bảng Long gạt đi:
— Ngài bàn như vậy rất phải. Nhưng hiện nay quân Phú-lãng-xa đã đóng ở cạnh nách mình, chờ được thánh chỉ tới nơi, tất phải lỡ việc. Theo ý tôi, họ đem binh-thuyền ra đây, không phải là vô-cố đi chơi, mình không đánh họ, thì họ cũng đánh mình. Bây giờ trong thành-đã có ba nghìn tinh-binh, ba trăm võ-sĩ, đủ sức mà chống với họ. Bất-nhược, nhân khi quân họ mới đến, mình cứ đem cả đại-binh kéo ra mà đánh...
Hoàng-diệu nói tiếp:
— Phải! tôi cũng biết vậy, mình không đánh họ thì họ cũng kiếm cớ mà đánh mình.
Nhưng cái phận-sự của mình phải để cho họ đánh trước. Vì từ khi đã ký hòa ước, Hàng-thượng vẫn ân-cần răn-bảo các quan: « hễ gập người Phú-lãng-sa thì