Khi Đức Nguyễn-Ánh trở vào hậu đường, đương ngồi bàn mưu tính kế với Vương-mẩu và vợ là Tống-thị-phu-nhơn. Xãy nghe canh gà gáy thúc trống đã sang tư, kế nghe có người gỏ cữa nơi trước khách đường, Đức Nguyển-Ánh bèn lật đật bước ra thấy một tướng bước tới cung tay cúi đầu rồi bẫm rằng:
— Bẫm Điện-Hạ, đã bước đầu canh tư rồi, xin Điện-Hạ sắm sửa đặng lên đường cho sớm.
Đức Nguyễn-Ánh gặt đầu và hỏi rằng:
— Các quan binh đã tề tựu đủ chưa?
— Bẩm đã tề tựu đủ rồi, đương chờ nơi lộ mà tiếp nghinh Điện-Hạ.
Đức Nguyển-Ánh gặt đầu và khoát tay một cái, tướng ấy liền cúi đầu rồi lui ra.
Một lát đã thấy Vương-mẩu và phu-nhơn cùng Đức Nguyển-Ánh với em gái ngài là Ngọc-du-công-chúa, cã thảy cung-quyến thỉnh thoản, trong nhà đi ra.
Khi ra tới ngoài ngỏ; thấy một đội quân đã rút gươm dàng hầu hai bên mé đường, và các tướng tâm phúc đều bước tới cúi đầu chào ngài cách nghiêm trang cung kỉnh.
Kế đó thấy tên quân dắt tới một con ngựa sắc hồng, xem rất hùng tráng, và hai con Bạch-tượng (voi trắng) rất to, trên lưng đều có bắt bành sẵn sàng tử tế, đó rồi Vương-mẩu với phu-nhơn và công-chúa đều lên lưng ngồi trên bành voi, còn ngài và các tướng cởi ngựa heo sau, rồi kéo nhau lên đường đi vô Rạch-giá, quanh qua lộn lại, ước được