Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/28

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 10 —

hồi lâu, khi đi ngang qua một đám tràm lớn kia, ngó ra chỉ thấy bờ bụi lờ mờ, bốn phía đều rừng hoang cỏ rậm, vương hú dơi reo, thật là một chổ sầm huất quạnh hiu, khỉ ho cò gáy.

Đức Nguyễn-Ánh liền gò cương ngừng ngựa, rồi lấy tay chỉ vào rừng ấy mà hõi các tướng tùy tùng rằng:

— Các ngươi có biết trong đám rừng nầy, có nhửng giống chi dử chăng?

Một tướng kia bước tới đáp rằng:

— Bẩm Điện-Hạ, loại độc trùng ác thú cũng nhiều mà nhứt là cọp hùm thì dử lắm.

Đức Nguyễn-Ánh nghe nồi mỉn cười mà nói rằng: Còn một giống nữa rất dử hơn, ngươi có thấy chăng?

— Bẩm Điện-Hạ, tôi chưa thấy, và chẵng biết giống chi mà Điện-Hạ gọi rằng dử hơn.

— Ừ, ngươi chưa thấy à, vậy đễ ta chỉ cho ngươi xem, nói rồi thò tay vào túi áo, lấy ra một cái chi nho nhõ, dài chừng hai gang, rồi đễ nơi miệng thổi lên tiếng, kêu te te....

Kế nghe hai bên rừng, nhửng tiếng rào rạo, lào xào như tiếng lá khô, tức thì ngó ra phía trước, đã thấy một toán quân trong rừng rần rần nhảy ra lẹ như nháy mắt, mỗi người đều cầm giáo mang gươm, lưng đai cung tiển, đứng dọc theo hai bên đường rừng, coi bộ tề chỉnh oai nghi, và mỗi người đều hầm hầm sát khí.

Các tướng tùy tùng ai nấy xem coi, thảy đều