Bước tới nội dung

Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 1.pdf/29

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 11 —

kinh dị. Đức Nguyển-Ánh bèn lấy tay chỉ toán quân đó mà nói với người ấy rằng:

— Cái giống đó mới là dử hơn giống cọp hùm của nhà ngươi khi nảy, nói rồi ngài lấy cái kèn thổi lên hai tiếng, tức thì toán quân ấy liền rút vô rừng, không còn thấy một dạng người nào, thắp thoán ngoài mé lộ nữa. Ấy là một toán binh của ngài đễ phòng hờ dọc đường, đặng ngăn ngừa quân giặc.

Lúc bấy giờ Đức Nguyễn-Ánh và các tướng kéo đi ước đặng mười dậm, bổng thấy nơi khoãn trống kia, đã ló lên một vừng thái duwong, đõ lòm rực rỡ, như một lò lửa hừng hực ở góc trời đông, rồi phóng xạ hồng quang trên mấy ngọn cây, xem ra nửa trắng nửa xanh, chừng ấy nhửng bóng tối tâm mờ mịt, rủ nhau lần lần mất đi, và cây cỏ non sông thảy đều hiện ra một cãnh tượng đẹp xinh sáng suốt.

Đi đặng một đổi, bổng thấy ẩn ẫn trong lùm cây, ló lên mấy cái tháp Hòa-thượng rất cao, chừng lại gần thì có một cãnh chùa phật nguy nga rộng rãi, cất trên một gò đất, chung quanh có cây cao bóng mát, xem ra rất tịch mịt u nhàn.

Đức Nguyễn-Ánh liền bão các tướng ngừng ngựa lại nghỉ, đặng cho quân lính cơm nước rồi sẻ đi, còn ngài và cung quyến với các tướng tùy tùng đều dắt nhau vào chùa, khi vô gần tới cửa chùa, thấy một vị Hòa-thượng với ít tên đạo chúng bước ra tiếp rước cách kính nhường tôn trọng, rồi hối các đạo chúng quạt nước pha trà, đãi đằng tử tế.