Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 3.pdf/6

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này cần phải được hiệu đính.
— 154 —

Quan huyện thấy vậy thì hõi rằng:

— Chúng bây nghèo thì mỗi nhà nạp đôi ba hộc lúa, lại không có nữa sao?

— Bẩm quan lớn, chúng tôi nhà đã nghèo, phần thì con đông, phần thì mùa thất, làm mãng năm rồi chỉ dư đặng một đôi giạ, thì đễ nuôi con, mà các cậu sai-nha bão nạp quân lương, thì một đám hài nhi nầy phãi chết đói, thà chúng tôi chịu chết, chớ chúng tôi không nở để cho đứa nhõ, trẽ dại con thơ nầy, mới ở trong lòng mẹ lọt ra, chưa đặng bao lâu mà phải chịu chết đói, thì thãm khổ cho kẽ làm cha mẹ biết là dường nào!

Quan lớn là cha mẹ chúng tôi, cũng như chúng tôi là cha mẹ những đứa thơ bé ấy, xin quan lớn lấy lòng ái truất, mà trần bẩm cùng quan trên, cho chúng tôi miểng nạp quân lương, đặng cứu giúp dân nghèo, cho khõi sự khão kẹp giam còng, và khõ sự cơ hàn đói khát, nếu quan thượng-ty không chịu chuẫn miểng cho bọn cùng dân, thà là chúng tôi chịu chết, chớ chẳng chịu vâng theo lịnh dạy.

Quan huyện thấy dân nghèo kéo đến kêu nài như vậy, thì cãm động lòng thương, bèn trầm tư nghĩ nghị một hồi, rồi day lại nói với chúng dân rằng:

— Chúng dân hãy lui về cứ việc làm ăn, còn việc đó để bổn huyện đích thân lên quan trần bẩm cho, không sao phòng ngại.

Chúng dân nghe quan huyện nói vậy, thì mừng rở cãm ơn, rồi kéo nhau trở về đặng chờ lịnh quan trên phát lạc.

Quan Huyện tức thì làm tờ trần bẩm cho Đỗ-thanh-Nhơn, nhưng Đổ-thanh-Nhơn bất cữ. Cách