Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/18

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 338 —

HỒI THỨ HAI MƯƠI LĂM

Nơi phật tự thuyền quyên tá túc,

Chốn thạch đầu hòa-thượng vong thân.


Lúc bấy giờ công-chúa bị Nguyển-danh-Tập đánh một trận rất hung, quân sĩ đều tãng lạc chạy hết, chĩ còn hai thễ nữ Huỳnh-Anh với Bạch-Yến chạy theo mà thôi, công chúa bèn dắc nhau giục ngựa chạy quanh lộn trong đường rừng, đặng kiếm nơi mà tị nạn, nỗng gò cao thấp, rừng bụi gay go, hai bên đường thì gai gốc phủ vây, nhành cây cãn trở, dường như nó thấy một viên nữ tướng, đã cùng đồ thất trận, sức yếu thế cô, thì rũ nhau xúm lại, mà chận đường bít ngõ.

Công-chúa tuông bờ lước bụi, chạy đặng một hồi, ngó lại thì một vừng thái-dương đã lần lần lặng chen dưới núi, lúc bấy giờ cã thãy cây cõ đều lờ mờ, mà đường đi lại thêm bịt lối, công-chúa với hai thể-nử ngừng ngựa, trông xem bốn phía đều rừng bụi quạnh hiu, chĩ nghe những tiếng dế gáy re re, sành kêu tích tích, kìa là cây nhen lửa đốm, nhắp nhán bên rừng, nọ là tiếng vượng ru con, nĩ non trên nhánh, thật là một cãnh ngộ rất thãm khỗ rất gian truân, dẫu cho một người dạ sắt gan đồng thế nào, mà gặp lối cùng đồ như vầy, thì cũng phãi hồn tiêu phách lạc.

Nhưng mà công-chúa vẫn là một gái đã có sẵn tinh thần nghị lực, cang đỡm phi thường, đối với một cãnh ngộ nguy hiểm gian nan như vầy, mà chẵng chút chi gọi là nao lòng rũng chí, chạy một hồi,