Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/22

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 342 —

hai xứ ấy có ngã nào đi băng trong rừng mà đến đó đặng không?

— Bẩm Công-chúa, muốn đi qua hai xứ đó, thì phãi trở lại đường củ là đường Công-chúa vào đây đó mà thôi, chớ không có đường nào khác hết, Công-chúa nghe nói thì đứng sửng và nghỉ thầm rằng: ngoài đường thì bị quân Tây-sơn ngăn đón, chung quanh lại bị rừng núi bao vây, thế thì số mạng ta chỉ đến chừng nầy mà thôi, nên khiến cho ta thất lạc vào đây là chổ cùng đồ tuyệt mạng, nghỉ vậy rồi day lại nói với Hòa-thượng rằng:

— Thôi, Hòa-thượng hãy tự tiện nghỉ ngơi, đễ chúng tôi vào hậu đường tá túc một đêm rồi sáng ra sẽ tính, nói rồi Công-chúa với hai thể nử, vào hậu-đường đóng cửa lại nghỉ.

Còn Hòa-thượng đi thẳng ra phía nhà sau, cách chùa chừng ba bốn chục bước, cũng đóng cửa lại, rồi kêu hai tên sãi kia và nói rằng:

Các anh em, hôm nay chúng ta gặp được một cơ hội rất may mắn lắm.

Hai tên sải kia nghe nói, thì ngó sửng Hòa-thượng mà hỏi rằng:

— Bạch Hòa thượng, cơ hội gì mà Hòa-thượng gọi rằng may mắn?

— Các ngươi hồi nãy không nghe nàng ấy nói rằng: nàng là công-chúa Ngoc-Duệ bị tướng Tây-sơn là Nguyển-danh-Tập đem binh đánh lấy đồn Bình-Hóa, nên nàng bại trận chạy lạc vào đây đó sao?\

Hai sãi kia, gặt đầu lia lịa và đồng ứng thinh mà nói rằng:

— Phải, chúng tôi nghe nàng nói vậy, song sự