Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/44

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 364 —

đẹp nhu đóa hoa, màu da trắng như bông tuyết.

Hòa-thượng đứng núp bên phòng nhắm nhía một hồi, thấy Công-chúa nằm ngữa mà ngũ rất mê, thì bụng mừng khắp khỡi, rồi nghỉ thầm rằng: thế cái số mạng con nầy tới rồi, nên nó nằm ngữa đưa ngực ra đây, vậy thì ta cho một mũi dao bén nầy vào ngay trái tiêm thì xong việc, nghỉ vậy rồi bước lại, hai tay cầm chặt cây dao dơ lên thẳng cánh, nhắm ngay trên ngực Công-chúa đâm xuống một cái rất mạnh, (đọc tới đây, khán quan có lẻ cũng động lòng truất tích, chạnh mối thương tâm, mà lo sợ cho Công-chúa phải bị cái ngọn dao độc thũ cũa thằng ác tăng nầy mà tuyệt mạng, nhưng mà Công-chúa không chết đâu, Công-chúa không tuyệt mạng đâu! bởi sao mà Công-chúa không tuyệt mạng?)

Nguyên công-chúa trong lúc chiến tranh, có mặc một tấm yễm tâm bằng sắt trước ngực, khi vào chùa tá túc thì công-chúa cũng có ý đề phòng, để nguyên y-giáp trong mình mà ngủ, vì vậy nên khi luỡi đao cũa thằng ác-tăng đâm xuống trên ngực một cái, nhờ tấm yểm tâm ấy làm cho ngọn dao trợt ra một bên, rồi ghiêm ngay xuống váng. Lúc đó Công-chúa vùng mình chổi day, gạt tay Hòa-thượng một cái rất mạnh, làm cho con dao ấy văng ngay xuống đất: Hòa-thượng hoãn kinh đâm đầu tông cửa mà chạy.

Công-chúa liền tuốt gươm bên lưng ra, rồi nhãy một cái qua khõi cửa phòng và rược theo Hòa-thượng, Hòa-thượng chạy tuốt ra phía sau chùa, tính chung vô nhà đóng cửa mà thũ, nhung công-chúa rược theo rất gấp, Hòa-thượng mở cửa không