Trang:Tân Dân Tử, Gia Long Tẩu Quốc, Quyển 5.pdf/47

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 367 —

Công-chúa cứ việc rão lại đi qua nơi dưới cái bẫy, không thèm đáp lại một lời, kế một luồn gió mạnh, thổi tới ồ ồ làm cho cái bẫy ấy vụt lại vung qua, lại nghe đường dây cứ kêu rắm rắc, Hòa-thượng mất vía điên hồn, và kêu lớn lên rằng:

Trăm lạy công-chúa xin ra tay tế độ mà cứu kẽ bần tăng, kẽo tội nghiệp lắm mà, bần tăng đã hồi đầu tĩnh ngộ, và sắm hối cái tội ác cũa bần tăng đó rồi, xin công-chúa lấy lượng nhơn từ, ra tay tế độ, tế độ.

Công-chúa hai mắt ngó lườm lườm sải ấy mà rằng:

— Mi là một đứa ác-tăng khốn nạn, mi là một thằng Hòa-thượng sát nhơn, ta nói cho mi biết, ta cứu là cứu nhửng người hiền lương đức hạnh, những người nghỉa khí trượng phu rũi gặp lúc vận kiển thời quai, gặp cơn gian nan nghèo ngặc, còn những đứa táng tận lương tâm, ác-nhơn thất đức như mi, mi mượn danh thần phật, giã dạng tu-hành, hoặc thế vụ dân, mà lường gạc của thập phương bá tánh, ngày nay mi lại đồ mưu thiết kế mà ám hại đến ta, ta cùng mi là kẻ vô cớ vô cang, ta cùng mi chẳng phải là kẽ tiền cừu hậu hận, sao mi lại nhẩn tâm nửa đêm lén đến mà giết ta? nhưng trời phật không để cho ta phãi chết về tay tàn ngược của mi; mà lại khiến cho mi phãi chịu một hình phạt trỡ cẳng lên trời, dộng đầu xuống đất như thế, đó là một cái nghiêm hình cũa trời phật phạt mi, đặng để mà răng loài bạo ngược.

Vậy thì vì cớ nào mà mi muốn hại ta? hãy khai ngay đi, khai ngay cho mau, nói rồi công-chúa cấp gươm sau lưng, đi vòng theo chung quanh