Công-chúa mỉn cười và nói rằng:
— Hể muốn tìm châu thì phải xuống biển, muốn biết ngọc thì phải vào non, nay ta muốn biết binh tình của giặc hư thiệt, nhiều ít thế nào, thì phải đến đó xem coi mới rõ, nói rồi, Công-chúa và hai thể-nử cởi ngựa chạy tuốc lên núi, lần lần leo lên trên chót, đứng ngó bốn phía vòng binh của giặc, thấy đèn đuốt lờ mờ, chói ra leo lét, ngó vào chính giữa vòng binh, thấy trước dinh trại có cậm một cây đại kỳ, thì biết là dinh trại của tướng giặc, rồi ngó ra phía sau, thấy đồ đạt ngổn ngang, thì biết là chổ nhung xa lương-phạn, còn chung quanh vòng binh đều lẵng lặng yêm liềm, chỉ nghe vẳn vẳn những tiếng dùi trống nhịp sanh trong mấy trại quân, thỉnh thoãng nghe kêu thùng thùng rắc rắc.
Công-chúa đương cởi ngựa đi qua rảo lại trên đảnh núi, rồi đứng châm chỉ xem coi các trại binh giặc. Kế thể nử Huỳnh-anh chạy lại nói rằng.
Bẫm công-chúa, tôi nghe ở dưới chơn núi, có tiếng người nói lào xào, chắc là quân giặc tới đây, xin công-chúa phải mau mau trở về, kẻo chúng nó ngó thấy.
Công-chúa nghe nói liền quày ngựa xuống núi, bổng thấy một tướng giặc ở dưới núi bước lên.
Công-chúa với hai thể-nử lật đật quức ngựa chạy mau, tướng giặc thấy tức thì giực ngựa rược theo xuống núi.
Nguyên tướng giặc nầy là một viên tiểu tướng của Tây-sơn tên là Lê-văn-Quang, đêm ấy đem một toán quân đi tuần chung quanh binh trại, bổng thấy