Phép công chẳng xét lời vu,
Tình oan ai biện-bạch cho bây giờ?
Tiệc Kinh rượu ngọt đã từ,[1]
Ngục Lương thư đã dàng thưa đủ điều...[2]
Trời Thu ốm rậy buồn teo!
Thơ suông ngâm với trăng chiều trên sông...
Sóng ơn cách trở mấy trùng?
Thả bè ta muốn hỏi cùng trời cao![3]
XCI. — BIỆT TÁN THƯỢNG-NHÂN
Trăm sông ngày chẩy xuôi...
Chân khách đi, đi mãi!
Xiêu dạt khổ thân tôi!
- ▲ Sở (Kinh) Nguyên-Vương kính trọng Mục-sinh. Chàng không uống rượu, mỗi khi đặt tiệc, Nguyên-vương lại đặt riêng cho chàng món rượu ngọt... Câu này ý nói khi Lân làm phản thì Bạch đã bỏ Lân rồi.
- ▲ Châu Diễn bị vua Lương bắt bỏ ngục. Từ trong ngục, Diễn viết thư ra tự biện bạch cho mình.
- ▲ Trương-Khiên thả bè đi, lên đến mãi sông Ngân trên trời!
122