Dừng như sông, bể trong lồng bóng gương!
Còn đâu nữa gót vàng, mặt ngọc!
Truyền dấu thơm có học-trò nàng!
Điệu xưa tay múa dịu-dàng!
Đất Lâm cô Lý ra tuồng nhởn nhơ!..
Tôi hỏi chuyện bấy giờ mới biết...
Ngẫm đời càng thảm-thiết cho đời!
Gái hầu vua tám nghìn người,
Múa gươm đều phải chịu tài Vương-Tôn!
Gió bụi ám, thềm son cách trở....
Năm mươi năm như dở bàn tay!
Vườn Lê tan tác khói mây!
Mẽ thừa gái múa nắng Tây lạnh lùng!
Lăng Kim-Túc[1] cây trồng lớn đẫy!
Thác Cồ-Đường cỏ áy dầu-dầu!
Tiệc hoa tiếng sáo thổi mau!
Khúc ca đã chấm dứt câu bặt ngừng!
Non Đông nhả ánh trăng tha-thướt!
Vui hết rồi đến lượt bi-thương!
Chân đau lần nẻo rừng hoang,
Trông vời nào biết vội-vàng đi đâu?
- ▲ Lăng Minh-hoàng
293