Cây buồn ly biệt, hoa đua bay...
Đầu bãi rượu cạn hai bình đầy!
Khách ngồi say cả, ta không say!
Nghèo-khổ xa nhau càng thấy khổ!
Lao-đao thầm nuốt lệ vơi đầy!
XIX. NGƯỜI ĐẸP.
Mồng ba tháng ba, khí trời trong.
Người đẹp đất Kinh chơi bến sông:
Tính nết thùy-mỵ, vẻ đượm-nồng...
Xương thịt đều đặn, da trắng mòng...
Áo là, xiêm vóc, ánh xuân lồng...
Bạc đúc kỳ-lân, vàng dát công...
Trên đầu có gì quý?
Cánh trả buông theo mái tóc cong!
Sau gáy có gì đẹp?
Vạt châu lẳn gọn vừa lưng ong!
Màn mây người ở họ tiêu-phòng:[1]
Tần-quốc, Quắc-quốc, trước vinh-phong.[2]
- ▲ Tiêu phòng: phòng trát vách bằng hồ-tiêu, nơi ở của các hoàng-hậu.
- ▲ Tần-quốc phu-nhân, Quắc-quốc phu-nhân, đều là em gái Dương-quý-phi. — Bài này Thi-sĩ có ý trào-phúng sự kiêu-xa, dâm-dật của Đường-Minh-Hoàng cùng anh em Dương-Quý-phi.
42