Tào-Công rằng: không có ba thứ ấy là cái đạo chết.
Lý Thuyên rằng: không có tri trọng thì không có cái dùng. Viên Thiệu có quân 10 vạn, Ngụy Võ dùng kế của Tuân Du, đốt cháy tri trọng của Thiệu rồi đánh bại Thiệu ở Quan-độ. Không có lương thực thì tuy có thành vững cũng không thể làm gì được. Khổng phu-tử nói: đủ lưong, đủ quân, thì dân tin cậy. Cho nên đời Hán, Xích-My có trăm vạn quân mà không có lương, vua tôi đều phải chịu trói ở Nghi-dương. Cho nên người giỏi dùng binh thì trước cầy rồi sau mới chiến. Không có chứa đựng thì của cải thiếu dùng, như Hán Cao-Tổ không có Quang-Trung, Quang-Võ không có Hà-nội, Ngụy Võ không có Duyện-châu, quân thua mình trốn, dễ mà chấn khởi lên được đâu.
Trần Hạo rằng: đây nói cái khó của sự bỏ quân lại mà đi tranh lợi.
Mai Nghiêu-Thần rằng: ba thứ ấy không thể không thì không thể bỏ quân lại mà đi tranh lợi.
Vương Tích rằng: chứa đựng là trỏ vào những thứ củi muối rau dưa. Quân phải nhờ vào ba thứ ấy để sống, vậy không thể khinh dị mà rời bỏ được.
Trương Dự rằng: không có tri trọng thì lấy đâu đồ dùng, không có lương thực thì lấy đâu quân ăn, không có chứa đựng thì lấy đâu của nả, đều là cái cách nguy vong cả. Ba cái ấy là nói sự bỏ quân-đoàn lại để đi tranh lợi.
Cho nên không biết cái muu của chư hầu, không thể dự bị sự giao kết.
Tào-Công rằng: không biết cái mưu của bên địch thì không thể kết giao.