Trang:Tuyet hong le su.pdf/15

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 11 —

Suốt đêm tôi vẫn văng vẳng nghe thấy tiếng khóc, vẫn thấp-thoáng trông thấy bóng người

Chưa sáng đã vùng dậy, thấy Bằng-lang vừa cười vừa hỏi rằng:

— Sao thầy dậy sớm thế? Những cánh hoa lê rụng, có phải thầy chôn không? Sao thầy yêu hoa thế?

Tôi nghe nói, hiểu ngay rằng câu ấy là có người xui.

Chiều hôm nay, tan học tôi về thì thấy phát hiện một sự rất lạ, vì tập thơ Thạch-đầu ký đâu mất, không thấy nữa. Lạ! ai vào đây? cửa kính thì khóa mà ai là người ăn cắp thơ? Nghĩ mãi không ra. Phút trông thấy một cành hoa tường-vi rơi ở dưới đất, nhặt xem thì rõ ràng hoa mới gài đầu, cuống vẫn còn ngấn, mùi nước hoa thoang-thoảng chưa phai. À thôi tôi biết rồi, chắc là Lê-Ảnh, Lê Ảnh đến đây ăn cắp thơ là vì sao? Yêu vì tài hay sao? Say vì tình hay sao? Thật là không hiểu. Đã hay rằng Thu nương nhỡ thì, tiếc của ai khen Đỗ Mục. Văn-Quân gái góa, hay gì mà học Tương-Như; nhưng mà hoa rụng xuân tàn cùng phường luân-lạc, áo xanh quần thắm một giống đa-tình.

Gặp nhau duyên nợ ba sinh,
Đố ai ngảnh mặt làm thinh cho đành,
Thư này mình lại than mình,
Thử đưa cho khách hữu-tình xem sao!

Thư rằng:

« Mộng-hà chẳng may mười năm xấu số, ba tháng lìa nhà; gió sớm trăng khuya, vườn đào chốn cũ; sông xuân nước biếc, đất khách con thuyền, Song khi đến may gặp cụ lại có lòng yêu, đón về ở đây, để trông nom sự học cho cháu, tôi cũng đã biết cái lòng đãi khách hậu lắm, không biết lấy gì mà báo đền được Gặp bước cùng-đồ, được người tri-kỷ, dù chết cũng không dám quên. Lâu nay được nghe Thu-nhi kể chuyện, mới biết giọt ngọc Lam điền, tiếc tài Đạo-Uẩn, cành hoa bạc-mệnh, thương số Văn-Quân; yêu con nên yêu đến thầy, xót mình lại xót đến khách. Trên lầu bóng nguyệt, gương vỡ khôn lành; giấc mộng đai đồng, dây tình ai chắp; nhìn theo hoa rụng, tiếc duyên tri-kỷ cuối mùa; đứng ngóng non bồng, cái số tương phùng còn muộn; một người đa-hận, gặp khách đa-sầu Than ôi!