Trang:Tuyet hong le su.pdf/21

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 17

Năm nay tuổi hai-mươi-ba,
Mối sầu buộc chặt gỡ không ra.
Hãy còn tuổi trẻ đã như thế,
Không khéo nó buộc cho đến già!
Xem hoa chạy ngựa mau kẻo tối.
Sao anh chậm chân đến thế a?
Vườn xuân gió lại mưa qua,
Đến khi hoa rụng, nhìn hoa mà sầu.
Lòng sầu đeo nặng một bầu,
Rửa sâu bằng rượu, có sạch sầu cho đâu!
Đem sầu tưới khắp vườn đào,
Tưới sầu rồi lại tưới cả bầu rượu xuân.
Một ngày sầu nhất buổi tà-huân,
Một năm sầu nhất à hôm xuân cuối mùa.
Nửa đêm tiếng chim kêu o o,
Cửa sổ vòi-või bóng trăng lùa.
Cái khổ riêng này ai biết cho,
Nước mắt đã cạn máu chưa khô.
Trời đất vô-tình không biết cho,
Vứt rượu đứng lên kêu thật to,
Đoạn trường một khúc, viết cho ai làm gì?
Nét mực đen sì,
Hạt lệ đầm-đìa.
Giọt máu lâm-li,
Mực hay là lệ.
Lệ hay là máu,
Gửi để tình-nhân,
Nhìn kỹ xem rằng những thứ chi!

Ai ngờ thế mà đau đến một tuần-lễ, phải nghỉ cả công việc nhà trường, nhật-ký bỏ cũng không chép được.

Hôm nay, đã bớt nhiều, thầy thuốc dặn rằng: Chưa nên-dùng cái tinh-thần cho khó-nhọc. Nhưng tôi lại nghĩ nằm bẹp trong một cái nhà này, trừ cái nghiên, cái bút, thì còn lấy gì, làm vui. Gượng ngồi dậy mở quyển nhật-ký rồi chép nối những tình-cảm trong khi đau.

Sự đau của tôi môt nửa là tại rượu. Đêm hôm ấy say quá sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy váng đầu, lao-đao ngồi không vững, ho luôn hai ba tiếng, thì thấy hình như có cái gì đưa lên cổ; khạc ra thì thành ra một cục máu. Ho luôn, khạc luôn mấy bận nữa, rồi lăn ra mà thiếp đi, đến lúc hơi tỉnh,