Trang:Tuyet hong le su.pdf/27

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 23 —

« Trước mợ có bảo tôi rằng mợ không lụy đến tôi, nhưng bây giờ tôi không có thể làm cho tôi khỏi lụy đến mợ được. Từ nay trở đi, không cứ sự vui, sự buồn, lúc hợp lúc tan, mợ đã cho tôi là người đồng-bệnh, thì tôi cũng xin đem một cái chết đền lòng mợ.

« Than ôi! người ta chỉ tội vì tham cái sống mà thôi, chứ sự đời dẫu khó đến đâu, đã đến chết thì điều gì mà không đành.

« Nếu giữ chắc được điều ấy cho lâu bền, thì dẫu trên trời dưới đất lo gì không có lúc lại gặp nhau.

« Tôi viết đến câu này thì vứt bút mà thở dài, không biết thân mình là vật gì nữa... »

Hôm nay lại tiếp được cái thư của Lê-Ảnh, một bầu thương-tâm dốc hết cả ra.

Trời ơi! làm sao cố làm hại tôi và Lê-Ảnh làm vậy!

Thư rằng:

« Than ôi! Hà-lang ơi! còn muốn nghe Lê-Ảnh nói câu này nữa hay thôi? Anh nói đến sự chết, đã hay rằng yêu nhau, nhưng anh quái-quắt lắm. Anh có biết Lê-Ảnh là một người thế nào của anh? và cái địa-vị của Lê-Ảnh thì làm sao? có thể tự-do mà yêu nhau được hay không? Anh dụng-tình như thế, đối với bổn-phận hai ta, có lợi-ích gì hay không?

« Sao anh không cân nhắc cho kỹ mà mạnh-lãng làm vậy?

« Lê-Ảnh hình như con chim lạc đàn, chỉ còn thiếu cái chết nữa. Thăm hoa, khóc hoa, là Lê-Ảnh vẫn riêng có một sự đau lòng, chứ không việc gì đến anh; anh cứ chôn hoa, tôi cứ khóc hoa, mỗi người có một tâm-sự riêng, không rây-rớm gì đến nhau cả, mà ngờ đâu một dây một buộc, càng thắt càng chặt đến thế này!

« Hà-lang ơi! nếu hai ta mà có duyên nợ ba-sinh, thì sao đến bây giờ mới gặp nhau? Đã vô duyên với nhau mà lại cứ phải gặp nhau, cái sự ấy thật là khó nghĩ quá, chỉ có một phép riêng, ta cùng sửa cái lòng sầu, cắt cái dây tình, ấy là thượng sách. Nếu không thế nữa, đánh bạn văn thơ, kết sự yêu tinh-thần với nhau. Dưới nguyệt bên đèn, văn thơ làm bạn: bên trời góc bể, yêu quí vì tình. Ấy là một sự cùng-đồ của chúng ta.