Trang:Tuyet hong le su.pdf/32

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 28 —

ốm; nhưng không ốm chóng mà thôi. Mộng-Hà ơi! Mộng-Hà ơi! Những sự sầu-khổ sợ hãi này, sao cứ cố buộc lấy hai người này làm chi? Tôi muốn chữa thuốc cho mợ, nhưng không biết dùng thứ thuốc gì, tôi muốn khuyên-giải lòng mợ, nhưng không biết nói những câu gì.

« Tôi muốn khóc mợ mà hết cả nước mắt. Tôi không thể chữa cho mợ khỏi ốm được, thì tôi còn khỏi ốm làm sao được nữa. Chắc chỉ một hai hôm nữa thì ta ốm chơi với nhau cho vui. Còn có một câu này, xin mợ biết cho; nhưng tôi nói đến câu ấy, thì tôi đau ruột quá. Khóc không thành tiếng, viết không thành chữ nữa. Mợ ơi, cái lời thề của tôi là một sự vạn bất-đắc-dĩ. Mợ cứ góa chồng mãi, tôi cứ không vợ mãi. Là chỉ tại ông trời Đã biết thế sao buộc nhau làm gì nữa? Tôi còn không tiếc tôi thì mợ còn tiếc tôi làm gì nữa?... »

Từ khi nghe tin Lê-Ảnh ốm, tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Vì sao mà thế? Thật là một sự rất buồn cười.

Tôi muốn thăm tin Lê-Ảnh ốm đau ra làm sao. Cứ miệng Thu-nhi nói thì lăng-nhăng. Lúc thì bảo bớt, lúc thì bảo nặng; cũng có lúc hỏi dồn thì nó tịt không nói nữa.

Bằng-lang thì mất tăm mất hút, chẳng thấy đâu.

May chiều hôm nay bắt gặp Bằng-lang, hỏi rằng: — Mẹ mày đã bớt chưa? — Nó lúng-búng mà đáp rằng: — Hôm nọ tôi kể chuyện với thầy, sau mẹ tôi mắng mãi.

Tôi cười mà dỗ nó rằng:

— Cứ nói, thầy không kể cho mẹ biết đâu.

Bằng-lang nói rằng:

— Hôm nọ thầy bắt tôi mang cái tờ về, mẹ tôi xem xong rồi lại ốm thêm; lắm lúc nói mê, nhăng-nhít chẳng ra làm sao. Lại có lúc ngồi nhổm dậy, rút cái nhẫn rồi đập bẹp ra. Thỉnh-thoảng có lúc tỉnh thì lại kêu lên rằng: « Ta sao đến nỗi thế này? Trời ơi! công-việc tôi chưa xong đã chết thế nào được. » Nói hết lời rồi lại gục đầu xuống cái gối mà khóc.

Bằng-lang vừa nói vừa gạt nước mắt.

Tôi bảo Bằng-lang rằng:

— Không ngờ mẹ mày yếu nhọc quá thế. Nhưng khi mẹ mày ốm thì có những ai trông nom cho?