Trang:Tuyet hong le su.pdf/33

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 29 —

Bằng-lang nói rằng:

— Chỉ có tôi và con Thu-nhi thôi. Ông tôi thì thỉnh-thoảng lại đến một lúc.

Tôi nghe nói mới đành lòng. Vì lo rằng Lê-Ảnh khi yếu quá rồi nói mê nói mẩn, họa tiết-lộ đến sự riêng chăng.

Trưa hôm chủ-nhật, tôi đương ngồi một mình, thấy một ông già lẩy-bẩy bước vào, là ông cụ Thôi. Mọi khi cứ chủ-nhật tôi được nghỉ thì ông ấy vẫn sang chơi nói chuyện.

Tính-khí người cũng vui-vẻ lắm. Hôm nay thì biến ra một sắc mặt rất sầu-thảm, bảo tôi rằng:

— Mẹ thằng cháu ốm nặng lắm. Từ khi thầy cháu mất, tôi thì tuổi-tác, nhờ có mẹ cháu trông nom việc nhà cho. Bây giờ lại yếu thế này, thật là buồn quá.

Tôi hỏi:

— Thưa cụ bệnh-chứng ra làm sao? đã bớt chưa?

Ông Thôi nói rằng:

— Nó chẳng may vất-vả mà hay có máu uất, cho nên sinh bệnh. Tôi đã cho nhắn tin con em gái về để chị em nó bầu-bạn với nhau.

Tôi khuyên-giải rằng: — Cụ đừng lo, chắc cũng không việc gì đâu.

Than ôi! tôi tìm lời khuyên cho ông cụ Thôi, biết đâu cái việc tôi đau-đớn bằng mấy ông!

Ông ấy đứng dậy vào nhà trong, rồi tôi cứ ngậm-ngùi mà trách tôi là tệ quá.


Tháng năm,

Ông cụ Thôi có người con gái tên là Quân-Thiến học ở tràng Nga hồ, lớp nhất

Hôm tết Thanh-minh nghỉ về chơi nhà. Tôi đã có gặp mặt một lần, mới độ 15 tuổi, đẹp-đẽ bóng bẩy lắm, nhưng rõ-ràng là