Trang:Tuyet hong le su.pdf/60

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 56 —

Còn một ít rượu tôi uống nốt, rồi thấy hơi say, buồn quá không chịu được.

Nghĩ ra thân-thế buồn cười,
Cái đời uống rượu là đời ngâm thơ.

Rồi tẩn-mẩn lại nghĩ bài từ này:

(điệu nhất-tiễn-mai)

Gió vàng lác-đác tiếng thu qua,
Vừa tiếc xuân già,
Vừa nhớ xuân già,
Chén rượu mua sầu phụ với hoa,
Mặt trời tà-tà.
Bóng liễu tà-tà,
Cái thân phiêu-bạc khúc tỳ-bà.
Chân trời không xa,
Trước mặt mà xa,
Váng-vất ngâm hồn chợt tỉnh ra.
Cảm người yêu ta,
Sầu người yêu ta.

Tôi yếu mất đến hơn mười hôm, mệt quá, sau rồi cũng bớt dần, soi gương thì thấy còm lắm, nghe thằng Bằng-lang nói mới biết tin Lê-Ảnh cũng phải cảm, nhưng khỏi rồi.

Gió thu ghen khách tình chung,
Tờ mờ bóng nguyệt lạnh-lùng hơi sương.
Đông tây cùng bạn sâm thương,
Cùng người đồng-bệnh cùng phường vô-duyên.


Tháng chín

Bước sang mùa thu này, duyệt lại quyển nhật-ký, bao nhiêu những thơ-từ đều là những khúc thương-tâm. Than ôi! nhà thơ hay mắc cùng sầu, lòng thu thì thật khốn-khổ. Trong đời được mấy nhà thơ, mà sao tôi cứ học nghề khốn-khổ, khi ngâm lá rụng, lúc vịnh cúc gầy, bụng nghĩ lao-tao, hồn thơ hì-hục, nghĩ cũng buồn cười.