Trang:Tuyet hong le su.pdf/61

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 57 —

Sáng hôm nay thấy Lê-Ảnh gửi cho tôi một bài từ

(điệu lâm-giang-tiên)

Một trận gió thu hồn chợt tỉnh;
Xin nhau giọt lệ chung-tình.
Con tằm móc ruột mối tơ mành,
Lòng sầu ghê chữ nghĩa,
Đừng vịnh lúc đêm thanh.

lại kèm thêm một cái tờ rằng:

« Tiếp luôn được mấy bài thơ và từ, tôi đã đang buồn mà anh lại làm cho tôi nát ruột, thế thì anh định đem bao nhiêu những giọt lệ giọt máu vẩy hết cả cho tôi mới hả hay sao? Thôi, trời thu đã tàn rồi, anh nên trân-trọng lấy mình, đừng ngâm thơ lắm mà thương-tâm. Tôi vẫn thương anh lắm, tiếc anh lắm, mấy hôm nay gió mưa phiền-não, sắp sang đến tiết trùng-dương, anh có còn hứng xem hoa cúc không? Cõi đông nọ tiết trời đã muộn, chị Hoàng-hoa chưa mượn bác làm thơ. Sao anh khốn-đốn làm vậy, tôi cũng không phải là người ít tình, năm canh một bóng, tay cầm quyển sách nhớ ai, anh cứ tự-phụ là đa-tình, nhưng xin chớ cười tôi là phá-hoẵng... »

Ngày xưa ông Khuất Nguyên gặp buổi cùng-sầu, phiền-não việc đời, xót thương thân-thế, mấy khúc Ly-tao làm tổ nhà ngâm vịnh, một ngòi bút, một thoi mực, người không mài mực mà mực lại mài người.

Văn chương làm hại hết đời,
Tay mài thoi mực mà mài đến xương.

Buổi chiều mưa gió như cắt lòng sầu, lẩn-mẩn nghĩ một bài từ viết gửi cho Lê-Ảnh như sau này:

(điệu cán-khê sa)

Bé nhỏ bây giờ chợt nghĩ ra.
Tưởng còn ngơ-ngẩn mới lên ba;
Non sông còn trẻ đã toan già.
Vịnh nguyệt ngâm hoa trời bắt tội,
Vườn thu ai vẽ được xuân-hoa;
Bán sầu khôn chuộc cái vui qua.

Hoa cúc gầy mòn, trùng-dương hẹn khách; vườn thu nhạt vẻ, đất khách đau lòng, trước tôi có bài từ gửi cho Lê-Ảnh,