Trang:Tuyet hong le su.pdf/62

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 58 —

trong bài có câu rằng: Chén rượu mua sầu phụ với hoa, chắc Lê-Ảnh cũng biết rằng tôi hay chơi hoa, hôm nay thấy sai mang cho ôi một chậu cúc và một bài vịnh hoa cúc.

(điệu mãn-đình-phương)

Sắc nước lạ-lùng
Hương trời lạnh-lẽo;
Đem thân bạn với thu này.
Gió tây đã muộn,
Chờ đợi đến hôm nay.
Hỏi khách đông-ly tỉnh chửa?
Mộng phù sinh say độ mấy ngày?
Hoa cũng tệ,
Đau lòng ly-hợp;
Người đấy phụ hoa đây.

Lê-Ảnh đưa cho tôi mấy chậu cúc ấy rồi tôi nghĩ mà cảm-tình. sực nhớ câu Đường-thi rằng:

Yêu hoa có phải yêu riêng cúc,
Mùa cúc tàn xong thật hết hoa.

nghĩ đến sự đời mà chán quá!

Đã bận nằm sao cho ấm chỗ,
Đang sầu muốn uống cũng không say;
Cõi đời gặp những phường ma quái,
Giấc mộng ai ngờ sự rủi may.

Trận gió ạt ngang, cho thuyền quay lại, tối hôm nay tôi khêu đèn, cầm ngọn bút chép quyển Nhật-ký, trông lên trông xuống, trông ra trông vào, này cái bàn, này cái giường, này cái ấm, này cái chén, này cái điếu, này cái đèn. Ơ hay! lạ! không phải nhà ông Thôi nữa rồi!

Gió đưa người đến bắc nam.
Cái thân cơ-lữ hóa làm con chim.

Thì thành ra tôi đã ngồi ở nhà tôi rồi

Ai gọi mà tôi về thế này? Tại làm sao mà tôi phải về thế này? Ngẫm nghĩ một lúc thì ra tôi về nhà tôi đến hôm nay đã là ngày thứ ba, nhớ lại hôm trước tôi mới vực dậy, chợt có một người đến chỗ nhà học gọi tôi, nhìn ra chính là một đứa lái đò quen của tôi, tên là thằng Thuần, mấy bận trước tôi sang tràng học đây, cũng nó chở đò cả. Tôi hỏi: — Mày đi đâu? Mày hỏi gì? Mày ở đâu mà đến sớm thế?