Trang:Tuyet hong le su.pdf/63

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
59

Thuần nói rằng:

— Cụ bà sai đem đò sang đón cậu về ngay lập-tức.

Tôi hỏi: — Việc gì thế?

Thuần nói rằng:

— Cháu cũng không biết, cụ chỉ dặn cứ phải mời cậu về ngay.

Lạ quá! Tôi sợ quá! Chết! hay ở nhà có việc gì chăng? Cứ thế vùng dậy khoác áo mà ra đò.

Khi tôi ra đi thì sớm quá, cả nhà ông Thôi hãy còn ngủ chưa ai dậy, mà tôi cũng chưa kịp viết mấy hàng chữ đưa cho Lê-Ảnh.

Về đến nhà thấy mẹ tôi vẫn cười nói như thường, cả nhà đều bình-yên cả, trong bụng cũng hơi mừng, nhưng cũng không hiểu tại làm sao mà gọi mình về, một lát thấy mẹ tôi đưa cái tờ ra.

— Đây cái tờ của Lý Kỷ-sinh (là người phó-giáo-viên) gửi cho mẹ nói rằng con yếu nặng lắm, không muốn cho người nhà biết tin, vậy thầy ấy nhắn cho mẹ sai người đón con về. Con yếu lắm a? Sao không gửi tin cho mẹ biết? Đây tờ của Kỷ-sinh đây.

Tôi mở xem thì quả-nhiên nét chữ của Lý Kỷ-sinh thật, và những lời nói trong thư, cũng y như lời của mẹ tôi thuật lại. Tôi lấy làm lạ quá! Làm sao Lý Kỷ-sinh gửi bức thư này, mà không nói để cho tôi biết trước. Chết thật! Ô hay! Quái lạ! nghĩ đi nghĩ lại rồi hiểu ngay ra phải rồi.

Còn nhớ lúc tôi đang ốm, cứ chiều đến thì Kỷ-sinh sang thăm. Tôi nhớ có một bận Kỷ-sinh đang ngồi nói chuyện với tôi, Bằng-lang bỗng chậy sầm đến, tay cầm cái tờ đưa cho tôi mới nói được mấy tiếng rằng: Mẹ tôi bảo..... rồi trông thấy Kỷ-sinh mà tịt mất. Trong khi ấy tôi cũng nói suê-soa mà hỏi Bằng-lang rằng: — Giấy giây thép gửi cho thầy có phải không? Nhưng Lý Kỷ-sinh xem ý vẫn có lòng ngờ. Từ đấy thì cứ mỗi lần Lý Kỷ-sinh đến, khi thì cho quà, khi thì cho bánh, mà làm thân với Bằng-lang. Tôi thì có ngờ đâu cái bụng người gian. Than ôi! Lê-Ảnh ôi! Tôi làm khổ mình quá. Tôi không ngờ để cái quân gian nó giầy-vò mình đến thế này. Khốn-nạn! lái đò sang đón, bước chân đi chưa kịp nói với nhau một lời, chắc mình đau-đớn biết chừng nào.