Trang:Tuyet hong le su.pdf/64

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
60

Hôm nay là ngày thứ tư sau khi tôi về, đã non trưa, thấy bác Tĩnh-Am sang chơi. Ô hay! Tôi về thì có ai biết đâu? Sao Tĩnh-Am biết mà sang chơi?

Tĩnh-Am cũng hỏi rằng: Bác về bao giờ? Hôm nay tôi bắt được một việc lạ-lùng, là một cái tờ của người rất thân của bác gửi cho bác. Tôi không dám bóc ra xem, nhưng chắc có sự cần-cấp, sao bác còn ngồi thảnh-thơi làm vậy.

Tôi bóc ra xem thì thấy bao nhiêu giọt lệ giọt mực hoa cả mắt không nhìn thấy chữ gì nữa.

Thư rằng:

« Chuyến này anh về lạ quá, chả được một nhời bảo nhau, cho là có tờ mẹ gọi, nhưng sao lại vội đến thế? Hay có ai nói gì tôi chăng? Nhưng mà lo quá, giận quá, anh về thì về, nhưng cũng còn có khi lại đến nhà tôi, về thì lại sang, chứ đã hết đâu, sao lại dám đem cái tờ nhảm-nhí giao cho người khác gửi cho tôi? Sao anh không đưa tay cho tôi, mà lại gửi truyền cho ông Lý Kỷ-sinh? Anh có biết Lý Kỷ-sinh là người thế nào không? Anh đã chắc nó không bóc thơ của anh nó xem trộm à? Sao anh sơ-suất như thế? Ừ, anh không cần giữ danh-giá của anh đã vậy. Anh có nghĩ đến danh-tiết của tôi hay không? Cho rằng:

Văn thơ kết bạn trần-ai,
Dở hay bưng được miệng người ta đâu.

một cái tờ của anh, thì bằng anh giết tôi, thế anh định sử-trí tôi ra làm sao? Bây giờ việc đã quyết-liệt rồi, tôi còn mặt mũi nào trông thấy ai nữa. Thật tôi chưa có tội gì, mà anh làm hại tôi quá, nhưng tôi cũng có ý ngờ một chút rằng: Cái thư này so-sánh lúc thường của anh thì khác lắm, vậy tôi không hiểu ra làm sao cả. Bây giờ chỉ cần mong anh sang ngay lập-tức cho tôi biết rõ, rồi sẽ bàn đến chuyện khác, tấm lòng bối-rối, viết không thành chữ, chỉ cầm lại cái chết để đợi anh đây, anh ơi.

« LÊ-ẢNH thư »

Tôi xem hết cái tờ, lạ qua! tức quá! đứng giật lên rồi không biết làm thế nào.

Tĩnh-Am hỏi rằng: — Cái tờ thế nào mà đến thế?

Tôi đưa cả cho Tĩnh-Am xem. Tĩnh-Am cũng lấy làm lạ hỏi rằng: