Trang:Tuyet hong le su.pdf/65

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 61 —

— Thế thì vì sao mà bác về? Sao lại mượn Kỷ-sinh đưa tờ hộ?

Tôi nói rằng: — Khốn-nạn tôi có mượn nó đưa tờ bao giờ.

Tĩnh-Am nói rằng: — Thế thì lạ quá. Lối chữ của anh chắc Lê-Ảnh không còn lạ gì. Kỷ-sinh còn giả-mạo làm sao được.

Tôi thì ruột nóng như lửa, lại kể qua những duyên-cớ khi tôi sắp về và hỏi rằng: Bây giờ làm thế nào?

Tĩnh-Am nói rằng: — Đã thế thì bây giờ bác không ngồi yên mà để cho nó làm hại người ta thế được, phải kíp sang ngay xem làm sao, để liệu bài cứu gỡ.

Tôi nói: — Đã đành thế, nhưng mẹ tôi không cho đi thì làm thế nào?

Tĩnh-Am nghĩ một lúc rồi nói thế này: — Bác nên giả-mạo một cái tờ của người quản-lý trường học gửi cho bác, nói rằng có quan Học-chính sắp đến khám trường học, dẫu yếu cũng phải gượng mà đi, vân-vân, như thế thì được.

Tôi nói rằng: — Phải đấy.

Rồi Tĩnh-Am cũng đứng dậy trở về. Đến chiều tôi dùng cái kế ấy mà bẩm với mẹ tôi. Mẹ tôi cũng bằng lòng cho đi.

Sang đến nơi, lập-tức gọi Bằng-lang đến hỏi, thì thấy nó nhơ-nhác sợ-hãi mà đáp rằng: Thầy về khỏi. mẹ tôi cũng không biết vì sao mà thầy về. Đến chiều hôm sau thấy Kỷ sinh sang chơi trao cho tôi một cái giấy, bảo rằng: Đây là bài thơ của thầy gửi cho mẹ tôi, còn một cái thơ nữa thì thầy dặn thầy ấy phải đưa tận tay cho mẹ tôi. Tôi xin cả cái tờ ấy mang về, thì thầy cứ không nghe, nói rằng: cái tờ này quan-hệ lắm, không thể giao cho mày được. Tôi mang cái tờ ấy vào cũng thuật lại những lời ấy với mẹ tôi. Mẹ tôi xem qua rồi trừng mắt lên hình như giận, và hình như sợ, rồi sai tôi ra mời thầy Kỷ-sinh cứ về mà cũng không đòi xem cái tờ kia nữa.

Tôi thét lên hỏi rằng:

— Làm sao? Sao Lý Kỷ-sinh biết cái việc tờ-bồi đi lại, tất là mày nói hở ra có phải không? Duyên-cớ làm sao? Nói mau.