Trang:Tuyet hong le su.pdf/66

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 62 —

Bằng-lang biết rằng không thể chối được, rồi rơm-rớm nước mắt mà thú nhận, và xin rằng: Thầy đừng nói cho mẹ con biết. Tôi thở dài mà nói rằng: — Thế bây giờ mẹ mày làm sao?

Bằng-lang nói rằng: — Thầy Kỷ-sinh về khỏi, mẹ tôi đánh giấy ngay cho thầy, rồi thì ốm nằm liệt từ đấy.

Nói dứt lời thì thấy Thu-nhi gọi Bằng-lang, rồi Bằng-lang cũng theo Thu-nhi cùng vào.

Cơm chiều ăn xong, thấy Thu nhi sang hỏi tôi rằng:

Thầy đột-nhiên mà về, mợ tôi sốt ruột quá. Khi thầy về có gửi cái giấy nào cho Kỷ-sinh không? Trong giấy nói những gì? Mợ tôi dặn sang hỏi thầy, thế nào xin trả lời ngay để tôi về nói cho mợ tôi biết.

Tôi mới nói những sự tại làm sao tôi vội về, và thật quả không đưa giấy gì cho Kỷ-sinh cả.

Thu-nhi nói:

— Không, không, mợ tôi bảo rõ-ràng chữ thầy thật.

Tôi giật mình. Quái, lạ quá! Rồi bảo Thu-nhi rằng:

— Mày về xin mợ cái giấy ấy ra cho tao xem.

Mãi đến canh hai, thấy Thu-nhi lẻn đến nhà học sẽ bảo rằng:

— Mợ tôi bảo mời thầy vào chơi ngay để giáp mặt mà hỏi cái việc ấy. Tôi cần-kíp quá, quên cả sự tị-hiềm, cũng đứng lên đi ngay với Thu-nhi.

Đi qua hai ba lần cửa mới đến nơi, rồi Thu-nhi vào buồng mời Lê-Ảnh ra.

Tôi trông thấy Lê-Ảnh vội-vàng đứng dậy chắp tay mà chào, Lê-Ảnh cũng đáp lễ lại, rồi liếc mắt bảo con Thu-nhi kéo ghế mời tôi ngồi, Lê-Ảnh cũng cúi đầu ngồi mà chửa nói chuyện gì cả.

Mảnh trăng hôm nọ bóng hoa lê,
Gặp khách thuyền-quyên luống mẩn-mê;
Đang sướng làm sao mà khổ-não,
Bâng-khuâng ai gọi được hồn về.

Rồi xem có ý lạnh-lẽo nhạt-nhẽo lắm, tôi muốn hỏi lại chưa dám hỏi, nhưng Lê-Ảnh đã không nói, không lẽ mình im, rồi cất lời nói mà ngọng nhịu mấy câu thế này: