Trang:Tuyet hong le su.pdf/67

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 63 —

— Lúc nãy tôi có tiếp được Thu-nhi sang gọi, đã được nghe qua sự tình như thế, nhưng cái giấy nó đưa sang mợ đã nhận đích là nét chữ tôi, xin mợ cho phép được xem qua

Lê-Ảnh nghe nói rồi móc túi lấy cái giấy đưa Thu-nhi giao cho tôi, rồi cứ chống nẹ ngồi im không nói gì nữa.

Trời ơi! hay chữ là một sự rất hại, hay đề thơ là một sự hại, mua sầu chuốc giận, chén rượu câu thơ, viết buông tay thì thôi, còn ai nhớ làm gì nữa. Ai ngơ đến nỗi lỡ việc như thế này. Tôi mở giấy xem thì chính là bài thơ tôi viết đùa hôm nọ, xin chép lại như sau này:

Đêm nay còn được gập nhau đây
Ai biết yêu nhau đến thế này!
Bóng ngọc mùi hương tình đã mặn,
Gió thu ai buộc cái sầu này!

Tôi xem qua rồi tủm-tỉm mà nói rằng:

— Bài thơ này là khi trước tôi có họa bài thơ của ông Tùy-Viên, rồi viết đùa như thế, nhưng viết xong rồi vứt bỏ vào thùng giấy đã lâu rồi; ai ngờ bây giờ nó lại đem ra để đánh lừa mợ, xin mợ thử nghĩ xem, những lời nhảm-nhí như thế, khi nào tôi dám đưa cho mợ, mà đưa cho mợ để làm gì, thế thì tự-khắc xét ra, xin mợ lượng tấm lòng cho tôi thì tôi đa-tạ.

Lê-Ảnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói rằng:

— Anh nói cũng phải, nhưng sao Kỷ sinh biết cái việc của mình, xin anh nói cho tôi nghe.

Rồi tôi phải giấu cả việc Bằng lang đi mà đáp lại rằng:

— Từ hôm đưa giấy sang, bắt gặp Kỷ sinh ngồi đấy nên nó biết.

Nói xong, Lê-Ảnh giơm giớm nước mắt mà khóc, một lát cất tiếng nói rằng:

— Tôi đã là thân không ra gì, không biết giữ-gìn cái tình, vì thông minh mà uổng cái đời, thế là tôi làm hại anh, chứ không phải anh phụ tôi. Từ rầy trở đi mới biết rằng bể ái là nơi sóng gió, chả còn vui thú gì nữa.

Tôi đáp rằng:

— Mợ nói bao nhiêu tôi lại đau lòng bấy-nhiêu, cái oan này thì trời nào biết cho.

— Đoạn rồi, Lê-Ảnh gạt nước mắt ngồi im, lâu lâu một lúc rồi sẽ thở dài mà đáp rằng: