Trang:Tuyet hong le su.pdf/68

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 64 —

— Khuya lắm rồi, mời anh về nghỉ. Tôi cũng nhọc lắm.

Tôi cũng đáp lại rằng:

— Xin mợ đi nghỉ, đừng nghĩ ngợi gì nữa.

Rồi con Thu-nhi tiễn tôi ra về.

Hôm sau tôi ra nhà trường gặp Kỷ-sinh, Kỷ-sinh vội hỏi rằng:

— Ông sang bao-giờ?

Tôi đáp rằng: — Hôm qua.

Thế rồi thôi, không hỏi chuyện gì nữa; nghĩ mà buồn cười, Kỷ-sinh định làm hại tôi, mà hóa ra làm ơn cho tôi. Hôm nọ tôi ốm, Lê-Ảnh xin phép tôi sang thăm mà tôi không bằng lòng. Hôm nay tự-nhiên mà gặp nhau là tại ai, cũng là cái ơn của Kỷ-sinh.

Mặt trời sắp lặn, bóng chim thoi-thót về rừng. Đột thấy Lê-Ảnh gửi một bức thư như sau này:

« Gặp nhau thảng-thốt chưa kịp nói được câu gì, nên chỉ nhìn nhau mà khóc. Vì ai mà khổ? lại thẹn-thò cùng ai? Hôm qua anh về, tôi nghĩ mãi mới biết rằng tôi làm hại anh nhiều lắm. Giá không có cái biến-cục như thế này, thì cái việc của đôi ta cũng vẫn không thể lâu dài được, nhưng mà thôi, cái lầm đã chót, cái dại đã qua, ta sẽ tính cái khôn vậy. Cái việc nhân duyên của cô Quân-Thiến, anh nên kíp liệu đi. Tôi bây giờ sống ở đời chả được mấy ngày nữa, chỉ còn áy-náy một khối thịt bỏ ra mà thôi. Nếu anh làm xong việc ấy, thì Bằng lang cũng có phận nhờ, cho tôi giữ được cái mình trong sạch, xuống suối vàng để lại gặp được người bạn cũ, thì tôi cảm tạ anh lắm.

« Vả tôi nghe nói Tần Thạch-Si đi du-học cũng sắp về, thì anh nên cố nói để bác ấy giúp việc cho.

« Hoa mai sắp nở, xin chúc bình an ».

Cái việc Quân-Thiến tôi không thú một chút nào cả, nhưng không thể làm sao từ chối được nữa. Mà Lê-Ảnh cứ nói khốn-khổ mãi như thế, tôi cũng đành phải chịu vậy.

Gió tây một giấc mơ-hồ,
Chót rằng đã chót hẹn-hò cùng ai.
Chữ sầu đem cắt làm đôi,
Chữ thu ai viết lên ngồi chữ tâm.