Trang:Tuyet hong le su.pdf/69

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 65 —
Tháng mười,

Thu 秋 tâm 心 hai chữ chắp nên chữ sầu. (愁)

Tháng chín thì quít đỏ trôn,
Tháng mười thu hết lại càng sầu hơn.
Hôn-nhân tưởng đến nguồn cơn,
Thạch-si đã sắp quan-sơn tới nhà.

Người ta hết thu thì hết buồn, mà tôi thì vẫn buồn vì Thạch-si hẹn đến tháng mười về, lo rằng việc hôn-nhân của Quân-Thiến xong quách mất. Nhân khi buồn có nghĩ một bài từ tiếc-thu như sau này:

(điệu phá-tề-trận)

Bãi cát vẽ tranh cò trắng,
Bên sông ánh dáng chiều vàng.
Sườn núi lá rơi,
Chân mây nhạn lạc.
Nghìn thu trải mấy tà-dương?
Tịnh dầu hoa nở ghen cho kiếp,
Đến kiếp phù-dung thật đoạn-trường!
Tiếc thu, thu chẳng thương!

Quyển nhật-ký này của tôi lại qua mười hôm nay bỏ chưa chép được, vì Thạch-si chuyến này về chỉ được hạn mười ngày rồi phải đi, mà cái việc hôn-sự của tôi cũng phải vội-vàng mà làm cho xong việc. Trong mấy ngày ấy, bụng rối bòng-bong, nên nhật-ký cũng không kịp chép, nay Thạch-si đi vắng rồi, tôi mới có thì giờ để chép. Giá người ta chép những công-việc trong mười ngày ấy thì đem những lời vui-vẻ, đem những sự hạnh-phúc để tô-điểm cái văn nhật-ký, nhưng trong mười ngày ấy cái việc đính-hôn của tôi thì thật một sự tôi bất-như-ý, sầu-khổ thì có, chứ còn vui mừng gì, tội-lỗi thì có, chứ còn hạnh-phúc gì! Quyển nhật-ký này tôi cũng chỉ chép qua, không muốn chép kỹ làm gì cho đau lòng.

Hôm Thạch-si mới về. Lê-Ảnh nhắn tin ngay cho tôi để giục tôi cái việc hôn-nhân ấy, nhưng mà nước lã ao bèo, tan đnhiều hợp ít; ngọn đuốc tây-song quấn quít, bài thơ hồng-iệp thẹn-thò. Nghĩ tình riêng thì thành ra mình phụ Thạch-si nhiều lắm.

Đại-phàm người ta gặp những sự được hả bụng, thì dẫu đến bước đi bước đứng, tiếng cười tiếng nói, cũng trái hết cả khí-độ