Trang:Tuyet hong le su.pdf/70

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 66 —

ngày thường, những tình-ý ấy, tôi chắc cũng không thể che mắt Thạch si được.

Thạch-si về được ba ngày, ngày nào cũng tiếp chuyện với tôi, khi thì bàn những chuyện mây gió năm châu, khi thì kể những chuyện anh-hùng bốn bể.

Lời bàn như rót vào tai, mà tôi như nước đổ lá khoai lạ-lùng!

Có lúc Thạch-si nói đến mười câu, mà tôi chỉ đáp lại một hai câu, trong lòng rộn rịp quá. cũng có lúc muốn thừa-cơ để nói các việc ấy, nhưng lại ngọng lưỡi không nói được.

Đã mấy lần như thế, đến chiều hôm thứ ba Thạch-si mời tôi sang chơi đưa vào cái buồng vắng uống rượu.

Mới uống được một chén Thạch-si dừng đũa hỏi tôi rằng: Bác có biết cái ý tôi hôm nay mời bác sang chơi hay không?

Tôi đáp rằng: — Thật quả chưa biết.

Thạch-si nói rằng: Tôi có một sự ngờ, muốn hỏi bác. Nhưng trong nhà tràng đông người, không tiện nói chuyện. Bây-giờ tôi xin lỗi bác nhé nếu bác có thật lòng tin tôi thì có điều gì khác bác nói cho tôi nghe.

Tôi nghe nói rồi ngạc-nhiên. Ô hay! Lời nói Thạch-si lạ quá, đường-đột quá! Hay có việc gì quan-hệ đến mình chăng? Đoạn rồi tôi đáp lại rằng: — Bác ngờ tôi việc gì, nếu việc gì tôi có biết thì thật không dám giấu bác.

Thạch-si nhìn tôi tủm tỉm cười rằng: — Cái việc tôi muốn hỏi là về phần việc của bác. Tôi hỏi nhé: bác sang ở nhà ông Thôi từ bao giờ?

Tôi nghe đến câu ấy ghê mình dựng tóc gáy. Chết nỗi! Cái việc này dễ đã có ai nói chuyện với Thạch-si chăng, nên mới hỏi như thế. Nghĩ bụng Thạch-si rất là một người anh-hùng, chứ không như thằng Lý Kỷ-sinh, thì dẫu nói thật cũng không sao; và mình còn đang chực nhờ người ta, nếu không nói thật thì sao cho được việc.

Nghĩ đến đấy tôi mới định-thần mà đáp rằng: — Vâng, sau khi bác đi du-học độ ba bốn ngày thì thấy ông Thôi đón tôi về để dạy riêng thằng cháu. Từ đấy sang ngụ ở nhà ông cụ Thôi ngay. Tôi đã mấy lần gửi thư trình bác, bác quên rồi ư?

Thạch-si nói rằng: — Tôi đã biết, nếu thế thì bác ở nhà ông Thôi đã được chín tháng rồi có phải không? Tôi hỏi bác như thế thật đường-đột, bác đừng ngờ bụng tôi, xin bác thử nói thật cho tôi nghe, may mà tôi giúp được bác cũng nên.