Trang:Tuyet hong le su.pdf/71

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 67 —

Khi Thạch-si nói chuyện, tôi xem ý rất chân-thành, vậy tôi quyết lòng để thú thật, rồi nói lược qua những sự đầu đuôi ấy cho Thạch-si nghe. Thạch si giật mình rằng: — Ô chà! Có thế à? Tôi với bác thật là biết bụng nhau, thảo nào từ tháng tư tháng năm đến giờ những thư-từ gửi cho bác, thường thường gửi hai ba lần mới thấy trả lời một lần, mà những lời trong tờ xem có ý vẩn-vơ bối-rối, tôi vẫn có ý ngờ vì Bạch phu-nhân (Lê-Ảnh là người tài cao lại hóa chồng sớm, bác ngồi dạy cháu ở nhà trong khuê-khổn một người tài-sắc, ngoài tường hoa một khách văn-chương:

Giai-nhân tài-tử một phường,
Gợi lòng mỹ cảm vì đường văn-thơ.

nên khiến bác tính-tình điên-đảo mà sinh uất-ức. Khi tôi còn ở bên Đông, tôi đã đoán chừng như thế, đến khi về thấy Lý Kỷ-sinh mách tôi rằng bác có một sự ám-muội, nhưng tôi chắc rằng Bạch-phu-nhân là người rất tốt, tài-sắc cao hơn Đạo-Uổn. tính-tình khác hẳn Văn-Quân, mà bác thì tuyết sương sửa chí, vàng ngọc giữ mình, chắc không đến nỗi bắt chước như Tư-Mã Tương Như ngày trước, vậy lời Kỷ-sinh tôi có dám tin đâu.

Tôi đáp lại rằng: — Đa-tạ bác có cái lòng biết đến tôi, tôi bình-sinh thật không có sự gì phải giấu giếm ai cả, nhưng mối sầu dang-dở khôn dại linh-tinh.

Chót đa mang lấy chữ tình,
Một duyên hai nợ tại mình kêu ai?...

Thạch-si nói rằng: — Thế thì có phải tự bác mua lấy cái phiền-não hay không? Đã biết rõ rằng không nên mà sao lại còn dùng cái tình vô-vị như thế? Tương-tư bày một cuộc cờ bác định kết-cục thế nào cho chính-đáng?

Bấy giờ tôi mới đem cái ý của Lê-Ảnh thuật hết cả với Thạch si và nói rằng: — Cái sự này thật là Lê-Ảnh ép, tôi không thể sao tránh thoát được; vậy quan bác có thể thay tay nguyệt-lão mà xe giây cho tôi hay không?

Thạch si vỗ tay mà nói rằng: Hay lắm! Tốt lắm! Nếu thế thì cái việc này tôi không dám từ chối. Thế này thì không khác gì là một tấn kịch vậy. Trong một lát mà người đang khóc lại hóa cười, đang buồn lại hóa vui, thật là lạ quá, thú quá! Nhân-phẩm của bác, tài học của bác, kén được rể như thế còn đâu bằng; mà cô kia cũng gương trong ngọc chuốt, tài-sắc không kém gì người chị dâu. sánh với bác thật là đẹp đôi