Trang:Tuyet hong le su.pdf/73

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 69 —

chép; vì khi trước tôi có đưa bài từ « Tiếc thu » để trình Thạch-si, có một hôm Thạch-si lại mời tôi sang nhà uống rượu, trời lạnh ngăn-ngắt, tuyết sa mù mù, chén rượu ngà ngà, lòng thơ phơi-phới, Thạch-si thừa-hứng làm một bài từ để đáp lại bài « Tiếc thu » của tôi như sau này:

(điệu nhất-tiên-mai)

Gió bấc hây-hây tiễn gió thu,
Tuyết trắng phau-phau,
Mai trắng phau-phau;
Cố-hương phong-cảnh nhớ bấy lâu.
Liễu trụi bên cầu,
Mây phủ đầu cầu,
Hồ bể công danh chửa bạc đầu.
Thu đi không sầu,
Đông lại không sầu,
Tiếc thu nào đã biết thu đâu.
Bạn ta yêu nhau,
Bạn ta tiếc nhau!

Trong mười ngày hôm nay, thốt-nhiên mà mối vợ, thốt-nhiên mà ăn hỏi, thốt-nhiên mà Thạch-si ở Đông về, thốt-nhiên mà Quân-Thiến ở Nga-hồ về; công-việc rộn rịp như thế mà tôi thì vẫn lạnh-lẽo nhạt-nhẽo như không.

Bây giờ việc đã xong, chắc Lê-Ảnh đành lòng lắm, tôi tuy rằng chưa được đành lòng, nhưng phàm việc gì làm cho Lê-Ảnh được đành lòng, thì tôi cũng xin phải đành lòng; tôi cứ vất hẳn mình tôi đi thì thôi!

Nhân phú một bài thơ gửi cho Lê-Ảnh.

Thơ rằng:

Đã chót thương nhau phải hết lòng,
Nợ trời toan muốn gỡ cho xong;
Đổi tay loan phượng tình khôn đổi,
Chung-chạ uyên-ương phận chẳng chung;
Trách chị trăng già xe chỉ thắm,
Đố cô gió cả chắp cành hồng;
Tình duyên ấy thực tình duyên lạ.
Vui-vẻ xui nên sự não-nùng!

Chưa thấy Lê-Ảnh họa thơ, chợt đã tiếp được cái thư Tĩnh-Am gửi sang; bạn cũ tình-thâm, đường xa vắng mặt, trông bức thư như trông thấy người, mừng lắm mở ra xem: thơ như sau này: