Trang:Tuyet hong le su.pdf/83

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Trang này đã được hiệu đính, nhưng cần phải được phê chuẩn.
— 79 —

việc chết cũng không yên: ông cụ già bảy-mươi, thằng bé con sáu thước, biết trông cậy vào đâu? Nếu tôi có chết thì anh phải nghĩ lại cho tôi cái việc ấy. Nhưng tôi vẫn mong chậm lại ít rồi sẽ chết, chứ cũng chưa muốn đem cái việc ấy để lụy anh vội. Nửa mê nửa tỉnh, không dám quên nhau, viết cái tờ này vừa lệ vừa mực. Hà-lang ôi! Dễ thường mà ta biệt nhau thật đây! Ví chăng tôi có về âm-phủ, anh còn ở nhân-gian, một cây tân-di cũng là đủ, đừng nên thương tiếc đến hoa-lê, nghiệt-duyên dẫu hết, diễm-phúc còn nhiều, xin anh trân-trọng. »

Ôi! Lê-Ảnh làm sao mà bị ốm chóng thế? Ốm làm sao mà nguy chóng thế? Bây giờ mình đã về nhà rồi, thì biết làm thế nào? Chỉ xin khấn trời phù-hộ cho người tri-kỷ rất cao-nhã, rất trong sạch, rất kính trọng của tôi, chóng khỏi mà thôi. Rồi tôi nghĩ một bài thơ đáp lại cho Lê-Ảnh như sau này:

Ý-khí trong lòng dễ biết chưa?
Bệnh này nào phải bệnh tương-tư?
Tả bao huyết lệ khôn thành mộng,
Thổ hết mề gan vẫn chửa chừa;
Năm hết thảm thương đời chẳng bạc,
Hơi tàn vất-vả phận tương dưa;
Vóc xương người ngọc không đầy chét,
Còn gượng khêu đèn dạy trẻ thơ.

Cái bệnh Lê-Ảnh chưa biết thế nào, nhưng ngay trước mặt bây giờ, năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến, dầu có muốn thư đi từ lại, cũng không còn thì giờ nào nữa. Cái bài thơ này chính là bài thơ kết-cục nghề văn-tự trong một năm nay.

Tình duyên lầm hết, rủi may nào tình chuyện trăm năm; tâm-huyết cạn rồi. sự-nghiệp chỉ dồn vào một tập.

Soát qua nhật ký một lượt, bắt-chước người xưa đem hạt lệ hòa cùng chén rượu, gọi hồn thơ mà tế một tuần, rồi quyển vô-vị này cũng theo cái năm cũ mà xếp cất đi!


Từ tháng giêng cho đến tháng sáu năm canh tuất.

Bước sang năm nay, tôi chưa chép nhật-ký, đến bây giờ đã là tháng bảy rồi.