Cái đầu với cái đuôi con rắn

Văn thư lưu trữ mở Wikisource
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm

Con rắn có hai phần nghịch cùng loài người ta, đầu với đuôi; cả hai đã được danh tiếng thấu tai các thần dữ tợn coi bổn mạng ta: thuở xưa kia có một lần hai đàng tranh đua bước rước bước sau với nhau. Lẽ thường chẳng là đầu đi trước đuôi luôn. Đuôi than van với trời rằng: “Tôi đi trăm ngàn dặm như ý chỉ muốn: chỉ tưởng đâu tôi muốn làm như vậy hoài? Tôi làm tôi tớ chỉ, chớ chẳng phải để theo hầu hạ chỉ. Cả hai một cha một mẹ, xin đãi hai tôi in nhau. Tôi cũng có nọc nhặm lẹ, độc hung bằng của chỉ vậy. Ấy đó là lời tôi thưa, tự nơi ông dạy, bây giờ tới quận tôi, để cho tôi đi trước chị đầu tôi. Tôi sẽ dắt chỉ đi xong xuôi khỏi phàn nàn chi cả.”

Xin vậy mà trời cho mới ngặt. Có nhiều khi ổng làm dễ nên sanh sự khó. Phải làm lơ mấy đều xin khờ dại kia thì xong. Hồi ấy không làm thế, nên mụ mới lãnh dắt chúng ấy, chẳng thấy quái chi cả, va đụng vào đá, đụng nhằm người ta đi đàng, đụng cây đụng bậy mà chết: nó dắt chị nó đi thẳng xuống tuốt âm ti.

Khi cơn bỉ, lúc vận suy; dùng tay vô đạo dắt đi lạc đàng!